Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 344:

 

Thích Y Vân trở lại bàn ăn, dáng vẻ vô cùng bình thường trò chuyện vui vẻ với Tô Nghênh Hạ. Đối với người như thế, Hàn Tam Thiên vô cùng bất đắc dĩ. Nếu như cô ta không phải bạn thân của Tô Nghênh Hạ ắt hẳn Hàn Tam Thiên đã lên kế hoạch để cô ta biến mất khỏi tầm mắt Tô Nghênh Hạ rồi. Song cô lại rất quý người này, nêu làm tổn thương cô ả chắc chắn Tô Nghênh Hạ sẽ không vui, Hàn Tam Thiên đành phải nhắm mắt làm ngơ.

 

Chỉ là nếu như Thích Y Vân dám làm tổn thương Tô Nghênh Hạ, anh tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta.

 

Ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ cùng trở về nhà lấy hành lý, đón Dương Thần Từ Đồng rồi vội vã kéo nhau đến sân bay.

 

Đảo Cơ Nham là một địa danh thắng cảnh du lịch nỗi tiếng. Bởi không cần xuất ngoại nên đây là nơi mà người trong nước luôn ưu tiên lựa chọn hàng đầu, điểm này có thê thầy được từ trên chuyên bay chật ních người kia.

 

Bọn họ ngồi ở khoang hạng nhất. Tô Nghênh Hạ và Dương Thần cùng bàn bạc qua về ảnh cưới cùng các loại hiệu ứng mà cô muốn thêm vào. Là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Dương Thần cũng đưa ra rất nhiều ý kiến đóng góp cho Tô Nghênh Hạ. Chuyện này Hàn Tam Thiên không tham gia, dù sao anh cũng chỉ là một người bình thường, đặt đâu ngồi đó là được rồi.

 

Khi họ đến đảo Cơ Nham thì trời đã tối.

 

Dù gì hiện tại cũng là mùa du lịch, các khách sạn lớn đều đã hết phòng. Bốn người Hàn Tam Thiên vất vả lắm mới tìm được một khách sạn còn phòng trống để nghỉ ngơi một chút.

 

“Mai chúng ta sẽ đi chọn váy cưới. Ó đây có tổng cộng năm điểm chụp đẹp, chắc cũng sẽ mất khoảng ba ngày vừa quay vừa chụp đấy. Anh thấy có nhiều quá không?” Tô Nghênh Hạ vào phòng hỏi Hàn Tam Thiên.

 

“Không nhiều lắm. Chỉ cần em muốn thì đi cả tháng cũng được.” Hàn Tam Thiên trả lời. Cho dù là chụp hay quay cái gì, miễn là cô thoải mái thì anh đều sẵn lòng.

 

Tuy Tô Nghênh Hạ rất vui vì chuyện gì Hàn Tam Thiên cũng thuận ý theo, song cô vẫn muốn lắng nghe cảm nhận của anh một chút. Dẫu sao họ cũng đã là vợ chồng, không thể chỉ cứ một bên đòi hỏi một bên thỏa mãn được mà phải cùng xét đến tâm tư của cả hai. Có như vậy tình cảm vợ chồng mới bền chặt.

 

Tô Nghênh Hạ sẽ không sinh lòng kiêu ngạo chỉ vì được Hàn Tam Thiên cưng chiều. Cô không thể vì không biết quý trọng mà mất đi chút tình cảm khó khăn lắm mới có được này, sau này hối hận không kịp thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Tối hôm ấy, Tô Nghênh Hạ vẫn như chưa thoát khỏi trạng thái mơ mơ màng màng bởi đây sẽ là lần thứ hai cô mặc váy cưới.

 

So với ba năm trước bị ép buộc thì lần này Tô Nghênh Hạ không chỉ là cực kỳ tình nguyện mà còn vô cùng nóng lòng, cảm giác vui vẻ hưng phần lạ thường.

 

Sáng sớm hôm sau, như thường lệ hai người dậy từ lúc sáu giờ để chạy bộ.

 

Chạy bộ xong, cả hai quay về khách sạn ăn sáng, đợi Dương Thần Từ Đồng đến rồi cùng nhau đến tiệm váy cưới mà Dương Thần quen.

 

Đây là tiệm váy cưới cao cấp nhất đảo Cơ Nham, vừa bán váy cưới vừa cung cấp dịch vụ cho thuê. Trong tiệm này có một “trần điềm chỉ bảo” – báu vật của tiệm – chính là chiếc váy cưới được thiết kế thủ công vô cùng tinh xảo trị giá hơn hai triệu.

 

Năm nào Dương Thần cũng tới đây vài lần, song đã rất nhiều năm rồi mà bộ váy báu vật ấy vẫn ở lại đây, hẳn nhiên là bởi chẳng ai đủ khả năng mua chiếc váy gần như vô giá này cả.

 

Đối với đa số mọi người, cả một đời cũng chỉ mặc một lần váy cưới, chính vì thế mà hầu hết sẽ chọn thuê thay vì mua. Nếu mua chắc chắn cũng sẽ không mua chiếc váy nào đắt như vậy. Còn đối với những kẻ có tiền thì lại có yêu cầu về váy cưới cao hơn, họ đều sẽ mời nghệ nhân về thiết kế riêng chứ đời nào lại ra tiệm mua.

 

Dương Thần quen chủ tiệm váy cưới đã lâu. Đó là một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, vì rất biết cách chăm sóc bản thân nên trông không già chút nào, dáng vẻ hãy còn xuân, hơn nữa lại là phụ nữ, ý tứ của bà thật sự khiến đàn ông phải rung động.

 

“Dương Thần. Sao máy tháng nay không tới, ta tưởng cậu đã quên bà già này luôn rồi.” Người phụ nữ kia nhiệt tình chào hỏi Dương Thần.

 

“Dạo này làm ăn tối mày tối mặt, lâu lắm rồi cháu không nhận đơn nào ở đảo Cơ Nham. Cháu còn nghĩ cô sẽ quên cháu trước chứ.” Dương Thần cười nói. Hai người mắt đi mày lại, hiển nhiên là đã thân quen từ trước.

 

“Đến thuê hay mua vậy?” Bà chủ hỏi.

 

Dương Thần nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, nói: “Cô ấy mới là khách, cô hỏi người ta đi.”

 

Tô Nghênh Hạ đang bị bộ váy cưới trong tủ kính hút hồn. Trong cả tiệm đồ, chỉ có chiếc váy này là thu hút sự chú ý của cô nhất, Tô Nghênh Hạ ngắm nghía đến nỗi không nỡ rời mắt.

 

“Người đẹp à, cháu tinh mắt thật đáy. Bộ váy cưới này chính là báu vật của tiệm, cháu thích không?” Bà chủ tới cạnh Tô Nghênh Hạ hỏi. Hầu như khách đến tiệm đều bị vẻ đẹp của chiếc váy này hấp dẫn, song kết quả trăm người như một, đều bị cái giá lên trời kia dọa sợ chạy. mất.

 

“Đẹp lắm ạ.” Tô Nghênh Hạ cảm thán.

 

“Bộ váy này là tác phẩm của một bậc thầy nghệ nhân, do chính người ấy tự thiết kế, cả thế giới chỉ có một bộ thôi.

 

Được làm trọn vẹn trong một năm, từng Cưm PHms mũi khâu đều giống hệt nhau. Nhưng mà hơi đắt đấy. Nếu cháu thích phong cách này thì để ta giới thiệu cho cháu vài bộ giống thế.” Bà chủ không phải là coi thường khách hàng mà là bởi đã gặp qua nhiều chuyện như vậy rồi, mỗi lần báo giá là khách đều đồng loạt từ bỏ nên bà cũng ngại giới thiệu kỹ.

 

“Một lần thuê bao nhiêu tiền ạ?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

 

Bà chủ lắc đầu cười nói: “Xin lỗi cháu, bộ váy này chỉ bán chứ không cho thuê. Giá đắt quá, nếu bị hỏng ta cũng không gánh nổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK