Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 530:

 

Thể diện, là thứ không nhìn thầy không sờ được, nhưng lại là gốc rễ để những tên có chiến lợi phẩm nào, mà lúc này hai người lại không hề phát giác ra sau lưng có người theo dõi.

 

Người ở quán quán bar đêm qua tuy đã tạm thời bị Tần Chiêu dọa cho rút lui, nhưng gã đã tìm người quen ở công ty nhà họ Thiên để nghe ngông. Tần Chiêu chẳng qua là một tổ trưởng một bộ phận nhỏ mà thôi, không khác là mấy với người tàng hình ở công ty. Điều này khiến cho gã càng nghĩ càng giận, cho nên mới quyết định tìm Mễ Phỉ Nhi để báo thù.

 

Thể diện, là thứ không nhìn thầy không sờ được, nhưng lại là gốc rễ để những tên đãi các cậu đâu. Con đàn bà đê tiện này ra vẻ trong trắng với ông, tôi muốn cô ta phải biết sự lợi hại của Đường Cầu này.”

 

“Làm gái rồi còn lập miếu thờ trước mặt anh Cầu, đúng là không biết tốt xấu.”

 

Người nọ khinh thường nói.

 

“Xe đã chuẩn bị xong chưa? Ở đây ít người, đến khi hai đứa nó đi ra rồi thì kéo thẳng lên xe luôn.” Đường Cầu hỏi.

 

“Xong rồi, chút chuyện nhỏ này còn cần anh Cầu bận tâm sao?”

 

Hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh đang ở trong một cửa hàng giày.

 

Khi Mễ Phỉ Nhân mang vào một đôi giày cao gót màu đỏ, hai chân thẳng tắp khiến cho ngay cả các cô gái khác trong cửa hàng cũng ngưỡng mộ không thôi, mà anh chàng cùng bạn gái đến đây mua giày lại càng nhìn ngó đăm đăm.

 

Đứng trước gương, Mễ Phỉ Nhi cố ý dùng hai chân thon dài làm một tư thế quyến rũ, khi cô phát hiện những người đàn ông đó sỉ mê mà nhìn mình, cảm giác thỏa mãn trong lòng liền nhất thời bùng phát.

 

“Chị Phỉ Nhi, dáng người này của chị có thể làm người mẫu được đó.

 

Dương Manh không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình đối với dáng người của Mễ Phỉ Nhi.

 

“Cứ người mẫu là có dáng người đẹp như chị sao?” Mễ Phỉ Nhi cười nói.

 

“Đương nhiên không, mấy cô đó làm sao so sánh với chị Phỉ Nhi được.” Dương Manh nói không chút do dự.

 

“Vẫn là em nói chuyện dễ nghe.” Mễ Phỉ Nhi vui vẻ nói.

 

Nụ cười này khiến cho mấy người đàn ông kia hận không thể thanh toán giùm cho Mễ Phỉ Nhi, chỉ có điều bọn họ còn dẫn theo bạn gái, cho nên không dám làm chuyện này.

 

“Người đẹp, đôi giày này hợp với cô như vậy, tôi gói lại cho cô nhé?” Nhân viên bán hàng đi đến bên cạnh Mễ Phi Nhi, nói.

 

Trong lòng Mễ Phỉ Nhi vô cùng vừa ý với đôi giày này, nhưng vẻ mặt lại mang theo vẻ tiếc nuối: “Tuy không tệ lắm, nhưng có điều không đẹp như trong lý tưởng của tôi. Tôi xem tiếp vậy.” Dương Manh biết, Mễ Phỉ Nhi không phải là chê giày không đẹp, chỉ là không có tiền mua thôi.

 

Về điều này, Dương Manh vô cùng kính phục Mễ Phỉ Nhi. Rất nhiều người giàu có theo đuổi cô, nhưng Mễ Phỉ Nhi vẫn luôn giữ vững một lòng tự mình cố gắng, một câu của cô cũng khiến Dương Manh thời thời khắc khắc ghi sâu vào tâm khảm.

 

Sự bố thí của đàn ông là vì thân thể cô thôi.

 

“Chị Phỉ Nhi, gần đây có một cửa hàng, chắc chắn có đôi hợp với chị, hay là chúng ta đi đi.” Dương Manh đúng lúc nói.

 

“Được, nếu không có đôi nào hợp thì chúng ta lại quay lại.” Mễ Phỉ Nhi nói.

 

Hai người kẻ xướng người họa, kinh nghiệm lão làng, cũng không đề mắt mặt.

 

Có điều vừa ra khỏi cửa hàng giày, hai người đàn ông đã đi đến bên cạnh bọn họ, không phân tốt xấu mà trực tiếp cưỡng ép kéo hai người lên một chiếc xe van.

 

“Các người là ai?” Mễ Phỉ Nhi bình tĩnh hơn nhiều so với Dương Manh đang đầy vẻ hoảng sợ, hỏi người trên xe.

 

Lúc này, Đường Cầu ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại, cười nói: “Người đẹp, cô sẽ không quên tôi rồi đấy chứ?”

 

“Là anh!” Mễ Phỉ Nhi kinh ngạc, đồng thời trong lòng bắt đầu sợ hãi.

 

Người này sao lại đột nhiên tìm thấy cô!

 

Hơn nữa nhìn có vẻ là không có mục đích tốt.

 

“Anh muốn làm gì? Bạn tôi là người của công ty nhà họ Thiên, không phải anh đã quên rồi chứ?” Mễ Phỉ Nhi uy hiếp nói.

 

Đường Cầu khinh thường cười, nói: “Tối qua ông đây đúng là bị anh ta hù dọa, có điều tôi đã điều tra anh ta rồi, một tổ trưởng nhỏ bé mà thôi, có là cái thá gì chứ.”

 

Những lời này khiến cho sắc mặt của Mễ Phỉ Nhi vô cùng khó coi. Nếu ngay cả Tần Chiêu gã cũng không sợ, Mễ Phi Nhi thật không còn cách nào đối phó với gã nữa rồi.

 

“Anh bắt chúng tôi làm gì, đây là phạm pháp đó.” Mễ Phỉ Nhi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK