Mục lục
Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 414:

 

Trương Cường quỳ xuống nghe “bộp” một tiếng, nói: “Anh Dương, em sai rồi, em không nên lấy anh ra để cáo mượn oai hùm.

 

Đám đàn em tóc vàng cũng theo Trương Cường mà đồng thời quỳ xuống đất, sự kiêu ngạo lúc trước đã không còn sót lại chút gì.

 

“Sáng sớm tao đã đến nhận người thân, lại chỉ là mấy tên vô dụng chúng mày quấy rối, còn muốn tao tha cho chúng mày sao?” Mặc Dương lạnh giọng nói.

 

Trương Cường bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trộm liếc Hàn Tam Thiên một cái, thầm nghĩ đây là nhân vật thần tiên gì vậy? Một cuộc điện thoại đã gọi được Mặc Dương tới, hơn nữa nhìn quan hệ của bọn họ, ít nhất cũng là ngang vai ngang về.

 

Thành phó Thiên Vân từ lúc nào đã xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy?

 

“Anh Tam Thiên, em đáng chết, em tưởng là anh chém gió với em nên em mới không nhịn được mà ba hoa mấy câu.

 

Không ngờ anh lại lợi hại thật, để anh chê cười rồi. Cầu xin anh, cho em một cơ hội, sau này em tuyệt đối không làm chuyện này nữa đâu.” Trương Cường nói với Hàn Tam Thiên.

 

“Không chém gió nữa, hay là không thu phí vệ sinh nữa?” Hàn Tam Thiên hỏi.

 

Vẻ mặt Trương Cường đau khổ. Có thể không chém gió nữa, nhưng không thu phí vệ sinh nữa thì hắn còn sống bằng gì được đây?

 

“Được lắm, thu phí vệ sinh ở thành phó Thiên Vân, mày đúng là không coi Mặc Dương tao ra gì mà. Tam Thiên, chuyện này giao cho cậu đó, cậu làm đi.” Mặc Dương nói.

 

Hàn Tam Thiên gật đầu. Đối với anh mà nói, việc nhìn mấy người Trương Cường bị lôi đi, tuyệt vọng cầu xin tha thứ sẽ không khiến anh có mảy may thương hại.

 

Loại cặn bã của xã hội này, sâu mọt chuyên ăn hiếp người dân thường, cho dù có chết cũng không có gì đáng tiếc.

 

“Anh Tam Thiên, cảm ơn anh.” Dương Thần đứng lên, đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, cảm kích nói.

 

“Tôi đã nói sẽ cho anh cơ hội, nếu anh bằng lòng thì có thể đi tìm Mặc Dương.”

 

Hàn Tam Thiên nói xong, đi về phía trong phòng làm việc.

 

Dương Thần kích động đứng nguyên chỗ cũ, cơ hội Hàn Tam Thiên cho là cách duy nhất có thể thay đổi tình hình hiện giờ.

 

Tiền chữa bệnh của mẹ nuôi chỉ dựa vào công việc của anh thì không thể gánh nồi rồi, đây cũng là lí do vì sao anh lại chọn ở lại đảo Bedrook.

 

Đối với anh mà nói, đây là một lần đánh cược, nếu thắng, anh không chỉ có được cuộc đời mới mà còn có tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi.

 

“Mẹ, mẹ yên tâm, bất kể tốn bao nhiêu tiền con cũng nhất định sẽ cứu mẹ. Cho dù cuối cùng hai bàn tay trắng, con cũng.”

 

Trên đường về nhà, Hàn Tam Thiên không kiềm được mà hỏi Tô Nghênh Hạ: “Em sao vậy? Sao đột nhiên lại thương cảm thế?”

 

Tô Nghênh Hạ thở dài, nói: “Anh có biết vì sao Dương Thần lại không có tiền không?”

 

Hàn Tam Thiên nhíu mày, đáp: “Nếu như anh đoán thì đại khái là có liên quan đến phụ nữ.”

 

“Mẹ nuôi của anh ấy bệnh nặng nằm viện, nghe Từ Đồng nói, trong một năm nay Dương Thần đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của mình rồi, cả nhà cả xe đều bán cho nên cuộc sống mới sa sút như vậy.”

 

Tô Nghênh Hạ cảm thán nói. Khi cô mới nghe được chuyện của Dương Thần đã cảm thấy vô cùng khó tin, bởi vì Dương Thần trong mắt cô không phải là người như vậy. Hàn Tam Thiên có thể nhìn ra anh và bà chủ tiệm áo cưới liếc mắt đưa tình, đương nhiên cô cũng có thể nhìn ra.

 

Vốn tưởng rằng Dương Thần là một tên đàn ông đều giả rong chơi giữa bụi hoa, không ngờ anh còn có khía cạnh như vậy, quan trọng nhất là người phụ nữ đó không phải là mẹ ruột của Dương Thần.

 

“Đây là việc anh ta nên làm, mẹ nuôi lẽ nào không bằng mẹ ruột sao? Nếu anh ta không bị mẹ ruột vứt bỏ thì làm sao lại ở với mẹ nuôi được?” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói. Sự khác biệt lớn nhất giữa mẹ ruột và mẹ nuôi cũng chỉ là quan hệ huyết thống mà thôi. Nhưng có lúc quan hệ huyết thống cũng chẳng thể hiện được điều gì cả.

 

Đối với chuyện này, Hàn Tam Thiên lại càng hiểu rõ, bởi vì mẹ ruột của anh – Thi Tinh – đối xử với Hàn Quân tốt hơn đối xử với anh gấp ngàn vạn lần.

 

Hai chữ tình thân này, từ khi còn rất nhỏ Hàn Tam Thiên đã nhìn thấu rồi. Trên đời này, quan trọng nhất không phải là quan hệ huyết thống mà là ai thực sự đối tốt với bạn.

 

Cả nhà họ Hàn, trừ Hàn Thiên Dưỡng ra, không ai có thể so với Viêm Quân được, cho dù giữa anh và Viêm Quân không hề có bắt kỳ quan hệ huyết thống gì.

 

“Sao lại có người làm mẹ nỡ lòng vứt bỏ đứa con mình đích thân sinh ra chứ?” Tô Nghênh Hạ không hiểu.

 

“Bát kể là do nguyên nhân gì, bất kể có giải thích cảm động sâu sắc đến đâu cũng đều là vô nghĩa thôi. Lúc đầu khi mẹ ruột của anh ta đưa ra quyết định này thì đã không xứng làm người rồi.” Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

 

Xã hội này có rất nhiều chuyện như: vậy, bọn họ có đủ các loại cớ và nỗi khổ, nhưng những cái cớ với nỗi khổ này đứng trước một sinh mệnh nhỏ bé, thật sự có thể có lý được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK