Đạo Nhất điện trên Vô Tướng thần sơn, tất cả mọi người tụ tập ở đây đều không
khỏi hiện lên ý mừng.
Ngay cả người luôn lạnh lùng như đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ
Dương, khóe môi của hắn cũng hơi cong lên.
“Tốt rồi! Lần này tên tiểu tạp chủng của Quy Nguyên kiếm phái đã làm một
việc tốt. Sau này chư vị sư huynh đệ gặp được người này, thì không ngại tha cho
hắn một mạng.”
“Bọn họ đã lên đường đến Cửu Khúc Ma Tràng quật rồi! Đợi lâu như vậy, cuối
cùng tên nhóc này cũng tìm thấy manh mối.”
“Tên nhóc Sở Hi Thanh này quá tham lam, với ngộ tính của hắn, chỉ cần hắn đi
vào trong Cửu Khúc Ma Tràng quật thì nhất định có thể hiểu rõ. Hết lần này đến
lần khác hắn lại nhớ mãi không quên đám thiên tài địa bảo ở bên ngoài, làm lỡ
nhiều thời gian như vậy.”
“Tên nhóc khốn khiếp này quả thực là trong mắt chỉ có tiền, làm hại lãi phu
phải ngồi chờ ở đây hơn một ngày.”
Mười hai ngày trong bí cảnh, tương đương với một ngày bên ngoài.
Vẻ mặt Vương Bạch Mi lại bình tĩnh, phản đối: “Sao các ngươi nóng nảy như
vậy? Chúng ta có thể dòm ngó toàn bộ bí cảnh, tự nhiên có thể biết được. Sở Hi
Thanh là người ở trong cuộc, thì làm sao biết kiếm pháp kia có cùng một nhịp
thở với Cửu Khúc Ma Tràng quật?”
“Bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, Sở Hi Thanh nghiên cứu ra kiếm pháp hoàn
chỉnh là không có vấn đề. Tiếp đó chỉ còn lại một bước cuối cùng.”
“Bước cuối cùng mới là khó nhất, Chúc Quang âm nhất định sẽ không để cho
hắn thành công. Ta lo lắng là cuối cùng không thể cứu được Mộc Kiếm Tiên, lại
còn đắc tội với Chúc Quang âm, cái này chính là được không bù mất.”
“Đắc tội thì có làm sao?”
Đại trưởng lão Tri Phi Tử híp mắt, trong con ngươi lộ ra một tia lăng lệ và khát
vọng: “Dù thế nào thì cũng phải thử một chút, dùng toàn bộ lực lượng của tông
môn ta thì cũng phải thử. Chúc Quang âm và Vô Tướng thần tông ta chỉ là lợi
dụng lẫn nhau, Chúc Quang âm vui sướng đau buồn, sinh lão bệnh tử thì lại có
liên quan gì với chúng ta? Nếu như người này tỉnh lại, đó chính là một trận thần
kiếp, có thể nói là đại địch của tông ta.”
“Còn về phần Mộc Kiếm Tiên, hắn có ân đức rất lớn với nhân tộc chúng ta, lại
có quan hệ rất lớn với đầu nguồn của Vô Tướng thần tông ta là Ngu Công Trí
Tẩu, nếu chúng ta đã biết hắn bị phong ấn trong bí cảnh thời gian, vậy về tình
về lý đều phải đi cứu viện. Huống hồ vị này còn là thái thượng trưởng lão của
tông môn thuật sư nhất phẩm Thái Vi Viên.”
Hắn chỉ nói chạm đến là thôi, chứ không nói ra.
Nhưng mọi người ở đây đều hiểu.
Ngày xưa, khi Thái Vi Viên diệt vong, bản sơn Thái Vi sơn đã chìm vào đáy
biển, không biết đi đâu.
Có người nói trong Thái Vi sơn có nắm giữ truyền thừa thuật sư đầy đủ nhất thế
gian này, nắm giữ tất cả ‘Thiên cương địa sát’, cũng chính là ba mươi sáu pháp
Thiên Cương và bảy mươi hai thần thông Địa Sát.
Bọn họ còn có hai đại thánh truyền, còn có một cái bảo vật Siêu Phẩm đủ để
sánh vai với Thần Vọng kiếm của Vô Tướng thần tông bọn họ.
Nhưng hai vạn năm trôi qua, không người nào biết được tăm tích của Thái Vi
sơn, cũng không có ai có thể tiến vào trong đó.
Tri Phi Tử thân là thuật sư, hắn coi Thái Vi Viên là thánh địa của thuật sư.
Có thể tưởng tượng được hắn khát vọng Thái Vi sơn thế nào.
Mà thế gian này, người duy nhất có thể tìm được tung tích Thái Vi sơn, chỉ có
thể là vị Mộc Kiếm Tiên kia. . .
Nếu như Vô Tướng thần tông có thấy lấy được truyền thừa của Thái Vi Viên
năm xưa, vậy địa vị của bọn họ trong thiên hạ lại càng vững chắc hơn.
Huống hồ bản thân Mộc Kiếm Tiên còn là một nhân vật mạnh mẽ, có thể đối
kháng với đám thần linh kia.
Giá trị của bản thân hắn cũng đủ để Vô Tướng thần tông đặt cược một phen.
So sánh với những chỗ tốt này, vậy đắc tội với Chúc Quang âm thì có làm sao?
Bọn họ còn không thèm cả bí cảnh thời gian luôn!
“Lo chuyện bao đồng! Bây giờ chúng ta đều là người bên ngoài cục, mạnh mẽ
hơn thì có thể làm gì? Thảo luận mấy thứ này lại có ý nghĩa gì? Có cứu Mộc
Kiếm Tiên hay không, có thể cứu hay không, đó đều là chuyện của Sở Hi
Thanh.”
Hai mắt Yến Quy Lai sâu thảm, vuốt nhẹ chòm râu yến dưới cằm: “Huống hồ,
mọi người hãy chờ xem, kiếm pháp Mộc Kiếm Tiên sáng tạo ra, không chỉ đơn
giản là để cứu hắn thoát vây như vậy.”
Mọi người nghe vậy thì hơi rùng mình, tất cả đều nhìn về phía Yến Quy Lai.
Bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của vị này.
Tuy rằng Yến Quy Lai là người trẻ tuổi nhất trong số tất cả đại trưởng lão,
nhưng mà thiên phú và ngộ tính lại là người xuất sắc nhất trong số bọn họ, thậm
chí còn vượt qua cả tông chủ Lý Trường Sinh.
Nếu như vị này đã nói như vậy, tự nhiên là đã phát hiện gì đó.
Bên trong thức kiếm pháp kia của Mộc Kiếm Tiên, rốt cuộc là cất giấu ảo diệu
gì?
Danh Sách Chương: