Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà khi Sở Hi Thanh cõng bao hành lý đi xuống thang tàu, hắn lại cảm thấy kinh
ngạc.
Lâm Hải Chu thị khá là coi trọng hắn, Chu Tượng Sơn dẫn theo một đám người
đến bến tàu nghênh đón hắn.
Nhưng điều làm cho Sở Hi Thanh chính là, hắn nhìn thấy một người quen ở bên
cạnh Chu Tượng Sơn.
Đó rõ ràng là người từng bị hắn dùng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca đánh bại bằng
một chiêu, Chu Lương Thần.
Sao cái tên này lại ở đây?
Sở Hi Thanh đi thuống thang thuyền, Chu Tượng Sơn liền bước nhanh qua,
nhiệt tình chào hỏi hắn.
Trên mặt Chu Tượng Sơn còn mang theo nụ cười rạng rỡ, giọng nói nhiệt tình:
“Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng nhìn thấy Sở thiếu hiệp. Vừa nhìn thấy
Sở thiếu hiệp thì ta đã hoàn toàn yên tâm, Chu gia ta nhất định sẽ thắng trong bí
cảnh lần này.”
Sau đó, Chu Tượng Sơn lại giới thiệu thiếu niên ở sau lưng cho Sở Hi Thanh:
“Đây là đại thiếu Chu Lương Thần của Chu gia ta, gia chủ đại nhân nhà chúng
ta vốn muốn mở tiệc rượu, tự mình tiếp đón Sở thiếu hiệp.”
“Tuy nhiên, bí cảnh lần này rất được thế gia và tông phái khắp nơi coi trọng, rất
nhiều nhân vật danh chấn một phương xuất hiện, cho nên gia chủ nhà chúng ta
không thể không phân tâm ứng phó, chỉ có thể để con trưởng đi đón Sở thiếu
hiệp, lấy đó để tỏ lòng tôn trọng. Gia chủ nói chờ Sở thiếu hiệp trở về, thì sẽ bày
tiệc rượu chúc mừng cho thiếu hiệp.”
Chu Lương Thần cũng chắp tay về phía Sở Hi Thanh: “Gần một tháng không
gặp, phong thái của Sở huynh lại càng hơn xưa.”
Tuy rằng dáng người của hắn khỏe mạnh hơn Sở Hi Thanh, nhưng thật ra thì
còn kém Sở Hi Thanh mấy tháng tuổi.
Sở Hi Thanh thì lại lấy làm kinh hãi, hắn nhìn Chu Lương Thần với ánh mắt
khó tin: “Các hạ họ Chu, là đại thiếu của Chu gia?”
Một nhân vật sinh ra đã ngậm thìa vàng như vậy, tại sao lại đi đánh sinh tử lôi ở
Cổ Thị tập?
Ngay sau đó, hắn nghĩ đến một chuyện, trong lòng bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sở Hi Thanh đã hiểu, tại sao Chu gia lại chạy xa ngàn dặm, dùng một số tiền
lớn để mời mình đến quận Lâm Hải tham gia cái bí cảnh này rồi.
Hóa ra là khi hắn dùng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca đánh bại thiếu niên này, thì
hắn đã tự đào một cái hố to cho bản thân mình.
Người Chu gia muốn tìm không phải hắn, mà là cao thủ cửu phẩm đã làm cho
Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần không thể rút kiếm.
Sở Hi Thanh không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hắn cảm thấy Sở Vân
Vân chuẩn bị nhiều như vậy cho mình cũng là uổng công rồi.
Người ta lấy hai ngàn lượng bạc làm lễ ra mắt, chính là hy vọng hắn lấy được
ngôi đầu, mà không phải là vì mười vị trí đầu.
Sở Hi Thanh nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nếu như bây giờ hắn có thể xuyên qua thời gian, trở về quá khứ, thì hắn nhất
định xuyên đến ngày ở Hỏa Cốt Quật, rồi đánh cho tên Sở Hi Thanh ở trước
Hỏa Cốt Quật kia một trận.
Ai bảo ngươi rảnh rỗi không có gì làm lại đi giả trang cao thủ làm gì!
Sở Hi Thanh rất muốn trả lễ ra mắt kia về, sau đó quay đầu trở về võ quán.
Nhưng mà binh khí và chiến giáp mà Chu gia đưa, hắn đã mắc lên người rồi.
Vàng bạc mà người ta đưa cho, hắn cũng đổi thành cái Tụ Thần Bí ở trên người
rồi.
Huồng hồ, bản thân hắn cũng đã đến nơi này rồi, vừa đến đã quay đầu rời đi, há
không phải là đắc tội với Lâm Hải Chu thị này?
Còn nữa, hắn cũng không đành lòng bỏ qua cái Thần Nguyên Hồi Thiên Đan
kia.
Như vậy thì giả vờ không biết, sau đó cứ đi vào bí cảnh theo kế hoạch?
Vấn đề là Sở Hi Thanh không hiểu tính cách và con người của gia chủ và một
đám cao thủ của Chu gia.
Chẳng may sau đó người ta trở mặt thì làm sao?
Lúc này, Chu Tượng Sơn nhiệt tình với hắn như vậy, hoàn toàn là do hắn có
‘thực lực’ đánh bại Chu Lương Thần bằng một đao, cho hắn rằng có thể giúp
Chu gia lấy được cái bí cảnh này.
Chu Tượng Sơn phát hiện sắc mặt của Sở Hi Thanh không tốt lắm, nhưng cũng
không nghĩ nhiều, mà chỉ cho rằng Sở Hi Thanh không quen đi thuyền nên mệt
mỏi thôi.
Lúc này, Chu Tượng Sơn cười nói: “Sở huynh đệ, xin mời đi theo ta, ta đã
chuẩn bị một gian phòng tốt nhất ở khách sạn bên cạnh bí cảnh rồi, Sở huynh đệ
có thể đến đó nghỉ ngơi.”
Sở Hi Thanh chỉ có thể thản nhiên gật gù.
Tình hình bây giờ, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể đi
một bước tính một bước.
Sau đó, hắn như một tên người gỗ, được Chu Tượng Sơn mời lên một chiếc xe
ngựa sang trọng, chạy ra khỏi tòa bến tàu của riêng Chu gia này.
Chu Tượng Sơn thì leo lên một chiếc xe ngựa khác, hắn để Chu Lương Thần ở
lại bên cạnh Sở Hi Thanh, cho rằng hai người trẻ tuổi bọn họ ở chung thì sẽ
thoải mái hơn.
Tuy nhiên, sau khi hai người bọn họ lên xe, cả hai đều yên lặng, không hề có
giao lưu gì.
Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm nghị, suy tư mà nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ,
trong lòng thì đang suy nghĩ phương pháp để giải quyết vấn đề.
Chu Lương Thần thì lại hay tay ôm kiếm, mấy lần muốn há mồm nói chuyện,
nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Hắn cảm thấy cái tên trước mặt này rất kiêu ngạo, dọc con đường này còn
không thèm liếc nhìn hắn một cái. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK