Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Vân Vân lại không hề từ bỏ, nàng cau mày lại, sau đó bắt đầu đi tìm hàng
xóm ở chung quanh, để hỏi tình hình của Lưu gia này.
Điều khiến cho nàng bất ngờ là, khi đám hàng xóm ở chung quanh nghe thấy
hai chữ Lưu Phổ này, thì tất cả đều hiện lên vẻ e ngại.
Lời nói của bọn họ ấp úng, lại giữ kín như bưng, hỏi một thì không biết ba. Một
ít phu nhân thậm chí còn đóng cửa lại, không muốn nói chuyện với nàng.
Sở Hi Thanh thì lại đưa mắt nhìn quanh, nhìn khu nhà nhỏ ở trước mắt này.
Đây chỉ là một tòa viện nhỏ bình thường, được xây từ gạch xanh, có thể thấy gia
cảnh của chủ nhà cũ không tệ.
Tuy nhiên, không biết vì sao mà vách tường bên trái viện lại bị sụp một góc, nơi
hổng kia được dùng gỗ lan để che lại, nhưng không phải là rất kín.
Ngoài ra, trong góc tường viện cũng có không ít cỏ dại và rêu xanh, có thể thấy
nơi này đã không được quản lý từ lâu rồi.
Sở Hi Thanh đi đến chỗ hổng kia, ngưng mắt nhìn đám gạch xanh bị sụp xuống
bên trong.
Sau đó, hắn nhìn xuyên qua khe hở của gỗ lan, đánh giá bên trong viện.
Khi hắn định thu hồi ánh mắt, thì hai mắt sáng lên khi nhìn thấy một thứ ở trong
viện.
Sắc mặt Sở Hi Thanh hơi thay đổi, bước nhanh đi vào bên trong viện.
Người ngày này rất khó chịu với hành vi của Sở Hi Thanh, nào có ai trắng trợn
và không kiêng dè gì mà xông vào đánh giá nhà của người khác như vậy chứ?
Chỉ vì bên hông của Sở Hi Thanh có đao, nên người nhà này không dám lên
tiếng.
Có điều, khi Sở Hi Thanh bắt đầu mạnh mẽ xông vào trong viện, ông lão kia
nhất thời biến sắc, mặt hiện lên vẻ tức giận: “Ngươi cái tên hậu sinh này, ngươi
muốn làm cái gì? Mau dừng bước, đây là nhà riêng của ta, các hạ không nói mà
vào, quá vô lễ. . .”
Sở Hi Thanh không để ý đến, tay phải của hắn đè đao, kích phát Nhai Tí đao ý
một chút, liền làm cho người một nhà này không thể lên tiếng, cũng không dám
vọng động.
Sở Hi Thanh đi đến căn phòng chứa củi ở bên phái tiểu viện, sau đó ngồi xổm
xuống, cầm mấy khối củi gỗ có sơn màu đen ở trên đầu lên xem.
Đây vốn là một khối bài để cung phụng, được chế tạo từ gỗ thông, lúc này lại bị
chém thành gỗ vụn, xen lẫn ở trong đống củi này.
Sở Hi Thanh tìm vài miếng gỗ vụn màu đen để ghép lại một chút, trong con
ngươi nhất thời hiện lên một tia mờ mịt.
Chuyện này, bọn họ không thể không quản rồi.
“Huynh trưởng?”
Sở Vân Vân cũng đi vào trong sân của tiểu viện, nàng nhìn Sở Hi Thanh với
ánh mắt khó hiểu: “Vì sao ngươi lại mạnh mẽ xông vào nhà người ta?”
Bình thường nàng là người rất chú trọng quy củ.
Tuy nhiên, Sở Vân Vân cũng biết Sở Hi Thanh không phải là người bắn tên
không có đích.
Hắn làm như vậy, rất có thể là đã phát hiện ra cái gì đó.
Sở Hi Thanh chỉ chỉ xuống mấy miếng vỗ vụn màu đen mà hắn móc ra: “Ngươi
xem hai khối bài này đi, Lưu Phổ này có thể là bộ hạ cũ của Bá Võ Vương –
Tần Mộc Ca.”
Sở Vân Vân nghe vậy thì sững sờ, liếc mắt nhìn qua khối bài kia.
Một trong hai cái khối bài này là, “Trí Quả giáo úy Lưu công húy Phổ - Thần
Sắc Đô – An Bắc Quân”!
Một cách khác lại chính là “n chủ Bá Võ Vương Tần công húy Mộc Ca chi thần
chủ”!
Sắc mặt Sở Vân Vân nhất thời thay đổi.
Thần Sách Đô của An Bắc Quân, chính là một chi quân đội mà nàng tự tay đào
tạo, số lượng đạt bảy vạn, là binh mã có sức chiến đấu mạnh nhất dưới trướng
nàng và cũng là dòng chính của nàng.
Trí Quả giáo úy, chính là quân chức cấp bậc thất phẩm thượng.
Nhưng có thể đảm nhiệm Trí Quả giáo úy ở Thần Sách Đô, thì ít nhất cũng phải
có tu vị lục phẩm.
Sở Hi Thanh tiếp tục nói: “Xem ngày giỗ viết ở trên thần bài, Lưu Phổ đã bỏ
mình ở hơn bốn tháng trước, cũng chính là chưa đến mười ngày sau khi hắn
cầm cố cái cột cờ kia. Tuy nhiên, nhà hắn còn có một người con gái, nơi này
viết là hiếu nữ Lưu Nhược Hi. Nàng tên là Lưu Nhược Hi, còn nữa. . .”
Hắn chỉ vào vách tường bị sụp đổ kia: “Chỗ kia không phải tự nhiên sụp xuống,
mà là bị người ta dùng Thiết Sa Chưởng đánh sụp, ta còn nhìn thấy dấu chưởng
ấn. Thời gian còn rất mới, chỉ mấy ngày gần đây thôi. Ta lo lắng cô bé này đang
rơi vào tình cảnh nguy hiểm, có thể sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.”
Sở Vân Vân nghiêng mắt nhìn đám gạch xanh kia một chút, khí tức toàn thân
lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nàng quay đầu nhìn về phía ông lão kia, giọng nói lạnh lẽo hờ hững: “Người
môi giới bán khu nhà nhỏ này cho ngươi là ai?”
Lúc này, tuy rằng Sở Vân Vân không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng uy thế của
An Bắc đại tướng quân ở trên người này lại cực kỳ mạnh mẽ, ngạo nghễ vạn
vật, khí thôn sơn hà, không ai dám làm trái!
Điều này khiến cho một nhà ông lão đều cảm thấy khiếp sợ, trái tim cũng suýt
nhảy ra khỏi lồng ngực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK