Khi Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm nhìn chằm chằm vào Thần Quyền
Phán Quan – Tẩy Bích Thiên.
Tẩy Bích Thiên cũng nhận ra được ánh mắt của vị Đao Vương này.
Tẩy Bích Thiên cảm thấy rất bất ngờ, hắn không nghĩ đến vị này cũng ở đây.
Hắn âm thầm đề phòng, nhưng cũng không sợ hãi, đi lướt qua Trang Nghiêm,
vào trong tòa tửu lâu này.
Tẩy Bích Thiên tự biết mình không phải đối thủ của Trang Nghiêm, nhưng hắn
có thể bình yên vô sự dưới sự đuổi giết của triều đình, tuyệt đối không phải là
may mắn.
Ngày xưa hắn có tu hành một môn bí pháp, không chỉ để hắn tránh thoát Cẩm y
vệ, Kinh Tây Sở thị và Trực điện giám vây giết ở hai năm trước, mà còn có thể
bình yên thoát thân ở đại đa số tình huống.
Tẩy Bích Thiên tự tin, dù là Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm thì cũng
không thể bắt được hắn ở U Châu này.
Chỉ có một điểm khiến Tẩy Bích Thiên không yên lòng.
Chính là một đồng bạn của hắn cũng đang ở trong tòa tửu lâu này.
May mắn là Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm chỉ liếc nhìn một cái, liền thu
hồi tầm mắt.
Người này hiển nhiên là không có tâm tư đi quản một tên trọng phạm của triều
đình, càng không có ý định quét dọn phản tặc thay triều đình.
Khi Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên bước vào phòng riêng, liền nhìn
thấy huynh đệ Thiết Diện Phán Quan – La Dương của mình đang ngồi uống
rượu bên cửa sổ.
Hắn hơi nhướng mày lên, trong đôi mắt lạnh lùng đã lộ ra một tia ý mừng.
Trên mặt Tẩy Bích Thiên lại vẫn bình tĩnh như cũ: “Ngươi thành công, ta rất vui
mừng. Nhưng mà kéo dài tận nửa năm, không khỏi quá vô năng.”
Thật ra hắn và La Dương đã nửa năm không gặp, hôm nay là cửu biệt tương
phùng.
Điều làm cho hắn vui mừng nhất chính là La Dương đã thăng cấp tam phẩm hạ.
Chuyện này quả thật là quá may mắn!
Thiên phú của La Dương không yếu, dưới tình huống bình thường, lên cấp nhị
phẩm là không có vấn đề.
Nhưng sau tràng biến cố hai năm trước, đám phản tặc của Sở gia như bọn họ
không chỉ không có tài nguyên, mà còn phải đối mặt với sự truy sát của triều
đình, điều này khiến cho mỗi một bước tiến của bọn họ đều trở nên cực kỳ nguy
hiểm.
Bọn họ thậm chí không thể tập hợp một phần bí dược tam phẩm hoàn chỉnh,
chứ đừng nói đến trợ giúp La Dương hoàn thành nghi thức lên cấp!
La Dương biết tính tình của huynh đệ mình.
Tên này cực kỳ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lại có một cái miệng rất ác.
Nhưng ngoại trừ mấy khuyết điểm này ra, thì Tẩy Bích Thiên rất tốt.
Cái tên trong nóng ngoài lạnh này làm việc rất đáng tin, là người đáng để phó
thác sinh tử.
Hắn thấy buồn cười, giọng nói ôn hòa giải thích: “Để ngươi đợi lâu, lần này nhờ
có vị kia giúp đỡ, lại mượn ‘Mộng Huyễn Thành Chân’ của Lục trang chủ để
hoàn thành nghi thức, có thể nói là chuẩn bị ổn thỏa.”
“Chỉ là tìm vị thuốc chính hơi mất thời gian, không biết vì sao mà gần đây Chu
Bất sơn đang trắng trợn cướp đoạt các loại dược liệu, ta đành phải chạy đến
Thiên Đế sơn tìm thuốc. May mắn là cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ tam
phẩm.”
Thật ra hành trình thăng cấp này, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm, có
những lúc còn sắp thành lại bại.
Nhưng chuyện này đã qua, không cần nhắc lại.
Khuôn mặt ‘Thiết diện’ của La Dương cũng lộ ra vài phần ôn hòa: “Ta ở
phương bắc, vẫn luôn rất lo lắng về tình hình của các huynh đệ.”
Vì lần thăng cấp này, hắn chạy lên Trung Thổ tận nửa năm.
Hơi bên cách nhau mấy trăm vạn dặm, tin tức không thông.
La Dương rất lo lắng cho các huynh đệ, sợ bọn họ gặp bất trắc.
Lúc trước, chỉ có mấy chục huynh đệ chạy ra khỏi thành Vọng An.
Sau đó lại tổn thất một ít.
Bây giờ, bất kỳ một vị huynh đệ nào cũng là quý giá.
“Cũng bình thường.”
Sau khi ngồi xuống, Tẩy Bích Thiên cầm bầu rượu lên, tự rót cho mình: “Nửa
năm qua, chúng ta đều ngủ đông không ra, làm gì có nguy hiểm gì? Triều đình
bây giờ cũng không quản được chúng ta, Cẩm y vệ và đại nội Trực điện giám
cũng không quá quan tâm, vì vậy tháng ngày cũng coi như là nhàn nhã.”
“Còn nữa, vị kia cũng rất đáng tin cậy, trả tiền cũng rất hào phóng, khoảng thời
gian này không chỉ có một mình ngươi thăng cấp. Các huynh đệ không thăng
cấp thì cũng có thêm hai ba bức chiến đồ tốt nhất, hoặc có thêm một hai kiện
pháp khí thích hợp.”
Sau đó, hắn híp mắt lại, trong mắt lộ ra một vệt nghi ngờ và khó hiểu: “Nhưng
ta không hiểu, vì sao người này lại làm như vậy, hắn lại có mục đích gì?”
Trong khoảng thời gian này, có năm người trong số họ đã thăng cấp tứ phẩm.
Nếu như người giúp đỡ bọn họ là Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm thì cũng
thôi.
Như Mộng sơn trang cũng là phản tặc của triều đình, là cái đinh trong mắt, cái
gai trong thịt của Kiến Nguyên đế.
Người này ra tay giúp bọn họ, dùng gót chân cũng có thể hiểu được.
Vấn đề là chủ sự lại là một người khác.
Theo Tẩy Bích Thiên, người kia rõ ràng là tiền đồ vô lượng.
Chỉ cần người kia không chết non, chắc chắn sẽ là một đại nhân vật trong giang
hồ.
Hắn có lý do gì để cấu kết với một đám dư nghiệt của Kinh Tây Sở thị?
Đặc biệt là thời gian.
Khi người này mới gia nhập Vô Tướng thần tông, còn chưa nổi bật thì đã bắt
đầu liên hệ với bọn họ.
Danh Sách Chương: