“Ta để Sở Như Lai bỏ chạy, Sở Hi Thanh nhất định sẽ không giảng hòa như vậy.
Hiện giờ Sở Mính đã bị dụ lên phương bắc, bản thân Sở Hi Thanh lại nóng lòng
tăng tu vị, khả năng đích thân đến đây là rất nhỏ. Như vậy nhất định sẽ là Tần
Mộc Ca đến kinh thành tìm ta.”
Kiến Nguyên đế cười lạnh lùng, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Con rồng này biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn từ chối hắn.
Kiến Nguyên đế đã nhìn thấu tâm tư của Chập Long, tên này không muốn Tần
Mộc Ca ngã xuống tại đây.
“Nếu bản thể của quốc sư không thể phân tâm, vậy thì mới quốc sư trông chừng
tòa đại trận trấn quốc kia đi.”
Hắn cúi đầu nhìn một mảnh vụn của phong thư trong tay.
Đây là bộ phận duy nhất mà hắn giữ lại của phong thư vừa rồi.
Khóe môi Kiến Nguyên đế hơi co lại, trong mắt hiện ra một vệt ánh sáng dị
thường: “Quốc sư, ngươi nói rất đúng, Đại Ninh bây giờ cần nhất là an dưỡng,
nhưng mà từ xưa đến nay, có thể chiến mới có thể ngừng chiến, có thể chiến
mới có thể giảng hòa! Trẫm vẫn phải thử một lần!”
Sắc mặt Vũ Côn Luân âm trầm như nước.
Thật ra ban đầu hắn đã không tán thành việc Kiến Nguyên đế để Sở Như Lai bỏ
chạy.
Vũ Côn Luân cảm thấy Kiến Nguyên đế đang đùa với lửa.
Tính toán Sở Mính còn tốt, nếu như có thể trừ khử bộ thi khôi này, vậy áp lực
của Đại Ninh sẽ giảm mạnh.
Nhưng chuyện xuống tay với Sở Vân Vân, mặc kệ là thành công hay thất bại
đều sẽ không có kết quả tốt.
“Quốc sư không muốn giúp ta, phân thân hóa thể của các thần lại rất đồng ý.”
Kiến Nguyên đế ra mảnh vụn của phong thư trong tay mình lên, nụ cười trên
mặt càng ngày càng đậm: “Bọn họ không muốn nhìn thấy trẫm mở phong ấn
cho Đế Oa, nhưng cũng không muốn nhìn thấy thằng nhãi ranh Sở Hi Thanh lớn
mạnh, lại càng muốn cho hắn một bài học.”
Đây cũng là lý do mấy người Cự Môn Tinh Quân không ra tay với Sở Mính, sợ
đánh rắn động cỏ.
Vũ Côn Luân biết Kiến Nguyên đế đã quyết định, không thể xoay chuyển nữa.
Hắn không khỏi hít một hơi: “Bệ hạ! Tần Mộc Ca sâu không lường được, thần
cũng không biết sức chiến đấu của nàng mạnh đến cỡ nào, bệ hạ tuy có viện trợ
rất mạnh, nhưng chưa chắc đã có thể đánh lại nàng. Dù thế nào thì cũng mong
bệ hạ để lại đường lui, đường lui cho việc nghị hòa!”
Thần sắc Kiến Nguyên đế hơi đông, trong mắt lại hiện ra vẻ chờ mong mãnh
liệt.
Thời kỳ toàn thịnh, Tần Mộc Ca đúng là rất mạnh.
Nhưng hắn không tin Tần Mộc Ca bây giờ đã khôi phục lại trạng thái toàn
thịnh!
Hắn có thể mượn lực lượng của thần linh để giết nàng một lần, thì cũng có thể
giết nàng lần thứ hai.
…
Sở Vân Vân đã tiến đến bên ngoài thành Vọng An, nàng đang đứng ở 19.000
trượng trên không trung.
Nàng đang nhìn vào màn sáng màu xanh lam trước mắt.
Bạch Tiểu Chiêu: A, ta cảm thấy nữ nhân này sâu không lường được, cũng
không quá đáng tin cậy. Huynh trưởng lại lập tức cho phép nàng làm nhất phẩm
ngự tiền Long vệ, hình như có chút không thích hợp.
Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân nhất thời lấp lóe.
Bạch Linh Hi… cao thủ Gần Thần đến từ 7000 năm trước sao?
Sở Vân Vân lập tức lắc đầu, đưa mắt nhìn xuống thành Vọng An bên dưới.
“Ta ngửi thấy mùi thối của thần linh, hơn nữa còn không chỉ là một!”
Thậm chí có một cỗ mùi hôi thối mà nàng tương đối quen thuộc.
Sở Vân Vân đã từng giao thủ với hắn, ký ức với thần linh này vẫn chưa phai,
không dám quên.
Thần Ý Đao Tâm của nàng đang phản xạ lại địch ý và sát niệm của đám thần
linh này.
Nhai Tí Đao của Sở Vân Vân không mạnh bằng Sở Hi Thanh.
Nhưng chỉ nói đến Thần Ý Đao Tâm, thì phạm vi cảm ứng của nàng cực kỳ
rộng lớn, cũng cực kỳ rõ ràng.
Đao cương như gương bạc của nàng cũng bóng loáng hơn, sáng ngời hơn.
Khiến cho nàng nhìn rõ tất cả mọi thứ trong và ngoài thành Vọng An.
Đám thần linh kia tự cho là làm rất bí ẩn, nhưng không thoát khỏi cảm ứng của
nàng.
Sở Vân Vân không khỏi đưa tay vào tay áo, nắm lấy Nghịch Thần Kỳ chỉ to
bằng cái tăm kia.
Cây thương này đang rung lên.
Sở Vân Vân không khỏi cười nhẹ một tiếng: “Xem ra ngươi cũng rát chờ mong.
Hay lắm, có thể mượn cơ hội này đẻ giúp hắn xả giận.”
Nàng biết khi Sở Hi Thanh lên cấp nhị phẩm ở Trung Thổ, đám thần linh này đã
vây đánh hắn rất lâu.
Sở Hi Thanh cuối cùng chỉ có thể bức lui, chỉ không giết được đám thần linh
này.
Sau đó, nàng bỗng nhiên cúi người, tấn công xuống thành Vọng An ở bên dưới.
Từ khi chém giết Tần Phụng Tiên đến giờ, nàng vẫn chưa tham dự trận đấu nào
ra dáng cả.
Dù là khi Vấn Tố Y đăng thần, nàng cũng không trực tiếp ra tay.
Khiến cho một số người lại coi nàng thành con mồi để săn giết.
Chỉ lóe lên một cái, Sở Vân Vân đã xuất hiện ở ngoài hoàng cung, đứng trước
Thừa Thiên Môn.
Nàng đầu tiên là liếc mắt nhìn vào bên trong, nhìn xuyên qua tầng tầng cửa
cung cửa điện, cuối cùng nhìn thấy Kiến Nguyên đế đang ngồi trong ‘Chính
Hòa điện’.
Người này vốn đang cầm chén rượu, thoải mái thưởng thức rượu ngon trong tay.
Kiến Nguyên đế tựa như cảm ứng được ánh mắt của Sở Vân Vân, cũng nhìn ra
bên ngoài.
Thần sắc hắn thong dong, còn ngậm lấy mất phần khinh bỉ và chờ mong.
Sắc mặt Sở Vân Vân lại bình tĩnh như thường, một đạo đao cương bỗng nhiên
bạo phát, đánh nát Thừa Thiên Môn ở trước mắt!
Danh Sách Chương: