Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Vương Chính cũng ngưng trọng, liếc mắt nhìn trộm qua đám người ở
đây.
Hắn cũng vụng trộm làm thịt ba tên. . .
Tây Sơn Đường này. . .thú vị! Tựa như tàng long ngọa hổ.
Lục Loạn Ly cũng cau mày, khoanh tay trước ngực, lại giả bộ không hiểu gì mà
nhìn mọi người chung quanh, giống như muốn tìm ra thủ phạm đã giết chết mấy
người Văn Thiên Tài vậy.
Nàng có chế tạo một huyễn thuật gia truyền khi giết địch, nhưng mà nàng không
có chứng cứ ngoại phạm, còn những pháp khí kia thì đã được nàng chôn ở trong
một rừng cây cách nơi này một dặm, vì vậy Lục Loạn Ly cũng đó có dự liệu từ
trước, mà còn đóng kịch rất tốt.
Lý Thần Sơn và Ngụy Dương nhìn nàng một cái, cả hai đều không nghi ngờ
nàng.
Trong cảm ứng của bọn họ, Lục Loạn Ly vẫn luôn chiến đấu ở phía sau.
Cô bé này có thực lực không tệ, có thể địch nổi một thất phẩm hạ, có thể đảm
nhiệm chức vụ đàn chủ, nhưng chiến công không nhiều.
Sở Hi Thanh thì lại mặt không cảm xúc.
Hắn biết chuyện này là sao, đám thi thể kia quá nửa là bị hòa tan bởi Hóa Thi
Thủy rồi.
Lỗ Bình Nguyên còn không biết Nhạc Nguy và Thẩm Vân Tường đã chết trong
tay Sở Vân Vân, còn bị Sở Vân Vân lột da tróc thịt nghiền xương thành tro.
Vị đàn chủ đàn chữ Nguyên này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thành thực.
Hết chuyện để nói. . .
Việc này không nên bày lên mặt bàn.
“Còn có chuyện này? Sống không thấy người, chết không thấy xách?”
Sở Hi Thanh vuốt cằm trầm ngâm, sau đó sảng khoái mà vung tay áo lên: “Có
thể là thấy chuyện không ổn nên chạy thôi. Đều là một đám chuột nhắt, trốn thì
cứ trốn, không cần để ý.”
Mọi người nghe vậy thì yên lặng.
Đều thầm nghĩ chuột nhắt nhát gan cái quỷ gì! Lời nói của đường chủ không
khói quá hoang đường rồi.
Bốn tên lục phẩm hạ, ngay cả lộ mặt cũng không dám mà đã bỏ chạy rồi?
Dù cho bọn họ có nhát gan đến mức nào, thì cũng phải hiện thân giao thủ vài
chiêu rồi mới chạy trốn cũng không muộn.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh đã nói như vậy, thì bọn họ cũng không nói gì nữa.
Dù sao Tây Sơn Đường cũng đã thắng, đại cục đã định.
Còn về phần quá trình. . . đại đa số người đều không quá quan tâm đến quá
trình.
Sở Hi Thanh đã chuyển ánh mắt qua, nhìn về phía sáu người đang quỳ bên
cạnh.
Tuổi tác bọn họ không giống nhau, nhưng tất cả đều mặc đạo bào.
Những người này đều là thuật sư bị ép đầu hàng trong trận chiến vừa rồi.
“Thuật sư của Thẩm gia, tất cả kéo ra ngoài chém.”
Sở Hi Thanh không định bỏ công sức lên người thuật sư của Thẩm gia, dù sao
cũng không mời chào được.
Trong sáu người này, nhất thời có ba người hiện lên vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt,
xụi lơ trên đất.
Mà ngay khi bọn họ bị bắt đi, Sở Hi Thanh nở nụ cười đáng yêu, vô cùng hiền
hòa mà nhìn ba người còn lại: “Ba vị thuật sư tiên sinh, ta muốn mời ba vị hiệu
lực cho Tây Sơn Đường chúng ta, lương tháng một người ba trăm lượng, không
biết ba vị thấy thế nào?”
Khuyết điểm của Tây Sơn Đường bây giờ chính là thuật sư, không thể chỉ dựa
vào một mình Sở Vân Vân để giữ thể diện được.
Sắc mặt ba người này đều vui vẻ.
Ba trăm lượng một người, phần lương bổng này khá tốt.
Bọn họ là thuật sư bát phẩm, ở Văn gia cũng chỉ được 280 lượng bạc một tháng.
Mà còn có ba vị thuật sư của Thẩm gia làm ví dụ. . .
Bọn họ dồn dập dập đầu: “Chúng ta nguyện ý ra sức trâu ngựa cho đường chủ
đại nhân.”
“Tốt!” Sở Hi Thanh nhất thời cười to, hắn đứng thẳng người, tay đè đao, nhìn
mọi người ở trước mặt: “Để những tráng đinh đầu hàng chuyển vàng bạc và
hàng hóa lên xe chở! Tạm thời mặc kệ lương thảo, chỉ cần dán niêm phong của
quan phủ lên là được, Lỗ đàn chủ, ngươi để lại một số người để giám sát. Nếu
như có người dám đốt lương thảo, vậy không cần ngăn cản, chỉ cần làm rõ lai
lịch của bọn họ là được, ta sẽ để bọn họ phun ra gấp mười lần. Còn toàn bộ
thành viên của Tây Sơn Đường, tất cả xếp thành đội ngũ, lập tức xuất phát đến
Vân Hạc sơn trang.”
Vẻ mặt Lý Thần Sơn hơi động, ôm quyền nói: “Đường chủ, hai ngàn binh mã
của quận quân Tây Sơn đang ở cách đây bă dặm, bọn họ đang ngăn cản đường
đi đến Vân Hạc sơn trang của chúng ta, chúng ta nên ứng phó với đám quận
quân Tây Sơn này thế nào?”
Sở Hi Thanh mở miệng cười một tiếng: “Cái này còn phải hỏi sao, toàn quân
tiến lên, ép bọn họ! Hôm nay, trong phạm vị năm mươi dặm Tây Sơn này, ai cản
ta thì phải chết.”
Vẻ mặt Ngụy Dương rung lên, trong lồng ngực trào dâng chiến ý.
Hắn thầm nghĩ vị đường chủ trẻ tuổi này, thật sự là có khí phách.
Ngụy Dương chủ động tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ: “Đường chủ, đàn
chữ Dương nguyện làm tiên phong.”
Hắn tự hỏi, mình nợ Sở Hi Thanh hai cái mạng.
Một cái là Lưu Nhược Hi, một cái là của mình.
Tuy nhiên, từ sau khi gia nhập Tây Sơn Đường, hắn còn chưa lập được công lao
nào ra dáng cả.
Hôm nay, có thể lấy đám quận quân này ra để khai đao rồi. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK