Giọng nói và sóng âm chậm chạm, Trang Nghiêm không dám dùng tiếng nói để
cầu viện, mà là dùng chân nguyên kết hợp với thần niệm, truyền tải ý niệm cho
đám võ tu ở bên ngoài.
Ngay khi hắn vừa hoàn thành việc này, gò má trái của Trang Nghiêm chợt nổ
‘ầm’ một tiếng.
Sở Vân Vân đã bắt được chân thân của hắn, không chỉ một thương đánh nổ gò
má của hắn, mà còn đánh nát một nửa tủy não của hắn.
Trái tim Trang Nghiêm không khỏi co rúm lại lần nữa, ý niệm kinh hãi trong
lòng lại càng nồng đậm hơn.
Đó là tuyệt đối đâm thủng! Là lực lượng mà hắn hoàn toàn không thể chống đỡ.
Càng làm cho Trang Nghiêm cảm thấy đáng sợ là, thiếu nữ giáo đen này đã
chứng minh rằng nàng nhìn thấu đao đạo của hắn.
Lúc trước, hắn còn có thể chống đỡ hơn ba ngàn kích của Sở Vân Vân, bây giờ
lại không sống nổi hai ngàn kích.
Tiếp tục như vậy, thật sự rất không ổn!
Bọn họ đều sẽ chết, bao quát cả Quần Sơn Xã Tắc chi thần, tất cả đều phải chết
ở đây!
Cũng vào lúc này, rốt cuộc cũng có mười mấy bóng người lắc mình tiến vào
trong không gian nơi này.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương.
Trang Nghiêm dùng thần niệm cầu viện, để cho bọn họ gia tăng tốc độ, không
kịp phá giải rất nhiều cấm chế, cũng không kịp chống đỡ cấm chế.
Khi mấy người này tiến vào trong, hai mắt không khỏi hiện lên ý kinh hãi.
Lúc này, ba người trên không trung đều bị thiếu nữ giáp đen cầm Nghịch Thần
Kỳ đánh cho trọng thương.
Quần Sơn Xã Tắc chi thần là thê thảm nhất, không chỉ mất một nửa bộ ngực,
mà hai tay cũng bị nổ nát.
Hắn cực kỳ kinh hoàng, đang dốc hết sức để né tránh, mưu đồ mượn Thổ độn
chi pháp để trốn vào trong đất đá, thoát khỏi sự đuổi giết của Sở Vân Vân.
Nhưng cái này hoàn toàn vô dụng, mũi thương của Sở Vân Vân vẫn khóa chặt
lấy hắn. Mặc kệ là Quần Sơn Xã Tắc chi thần lên trời hai xuống đất, đều không
thể thoát khỏi.
Bóng người của bốn người cấp tốc lấp lóe trong lòng núi, hóa thể của Quần Sơn
Xã Tắc chi thần đã thoi thóp, gần như sắp bị Sở Vân Vân đánh chết.
Hai người còn lại đều trọng thương, hiện giờ chỉ liều mạng kích phát nguyên
lực toàn thân, ý đồ ngăn cản Sở Vân Vân mà thôi.
Khí cơ của bọn họ đều như nến tàn trong gió, sắp sửa cung giương hết đà.
Trong những võ tu vừa xuất hiện, chợt có hai người biến hóa, một người được
bao trùm bởi lân phiến kỳ dị, một người mọc ra một cái sừng cong đẫm máu.
Bóng người của bọn họ lóe lên, dùng lực lượng thần linh ngăn cản Sở Vân Vân,
mưu cầu cứu viện Quần Sơn Xã Tắc chi thần.
Còn có năm người cũng bay lên, hung hãn lao về phía Sở Vân Vân.
Tu vị của bọn họ đều là nhất phẩm, tuy không có lực lượng thần linh, nhưng sức
chiến đấu cũng không thể xem thường.
Mấy người này tuyệt đối không phải hạng người liều lĩnh không sợ chết, sẽ
không chịu liều mạng vì Quần Sơn Xã Tắc chi thần. Nhưng với hoàn cảnh trước
mắt, dù là có hai vị thần linh vừa mới gia nhập vào chiến đấu, thì vẫn chưa đủ
để đối kháng với Tần Mộc Ca!
Trường thương của nữ tử này rong ruổi qua lại, quả thực là không ai địch nổi!
Vì vậy, Quần Sơn Xã Tắc chi thần tuyệt đối không thể chết, vị này vừa chết, thế
lực của song phương sẽ nghiêng về một bên.
Đối phương vừa rảnh tay, đám người bọn họ liền chết chắc!
Đôi mắt xanh lam của Sở Vân Vân lại lóe lên, thương của nàng bắt đầu biến
hóa.
Nàng giống như nhất định phải giết chết Quần Sơn Xã Tắc chi thần, dùng tư thế
không chết không thôi để tiếp tục truy kích.
Song khi đám võ tu chung quanh ra sức ngăn cản, Nghịch Thần Kỳ của Sở Vân
Vân lại xoay chuyển với một góc độ khó mà tin nổi.
“Ầm!”
“Ầm!”
Liên tục hai tiếng nổ vang vọng, sương máu khuếch tán tại hư không.
Đó là hai võ tu nhất phẩm bị Nghịch Thần Kỳ của Sở Vân Vân đánh nổ đầu, số
máu thịt mà Nghịch Thần Kỳ không kịp thôn phệ đã bắn tung tóe.
Một màn máu tanh này, để cho tất cả võ tu nơi đây đều hít một hơi khí lạnh, chỉ
thấy tê cả da đầu.
Mấy võ tu vốn muốn gia nhập vào chiến đấu, lúc này đều dừng lại giữa không
trung, hiện ra vẻ chần chờ và kiêng kỵ.
Trước mặt nữ tử này, dưới thần linh đều là giun dế sao?
Trang Nghiêm vất vả lắm mới khôi phục lại đầu của mình.
Hắn nhìn thấy cảnh này, trong ý chí kiên cường lại sinh ra một tia vô lực.
Vị này quả thực là bá đạo và vô địch đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
“Các vị đạo hữu, đây không phải là thực lực của một mình Tần Mộc Ca! Nếu
chư vị cảm thấy thực lực không đủ, không dám tham chiến, làm ơn trừ khử mấy
người của Vô Tướng thần tông bên dưới, càng nhanh càng tốt.”
Thiếu nữ giáp đen bá đạo như vậy, nguyên nhân rất lớn đến từ Bình Thiên Kiếm
của Kiếm Tàng Phong và Phong Tam, còn cả pháp thuật của La Hán Tông hỗ
trợ.
Ngay cả Sở Hi Thanh cũng đang sử dụng Nhai Tí Đao để bảo vệ quanh thần Sở
Vân Vân, giúp nàng đàn hồi và phản xạ tất cả ngoại lực.
Những võ tu kia cũng không do dự nữa, bắt đầu dốc hết sức lực để tay với hai
người Phong Tam và Kiếm Tàng Phong.
Kiếm Tàng Phong khẽ cười khổ một tiếng, dùng toàn lực triển khai Lượng
Thiên Kiếm.
Hắn dùng Súc Địa Thành Thốn, hoặc là gia tăng khoảng cách, không ngừng na
di quanh Sở Hi Thanh.
Danh Sách Chương: