Sở Hi Thanh vô cùng vui vẻ.
Sau đó hắn vẫn hiến tế hơn sáu mươi kiện pháp khí còn sót lại, dù sao cũng chỉ
có thể hiến tế cho Lê Tham.
Sở Hi Thanh hiến tế xong, liền liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu, chỉ thấy bên trong
con mắt dọc màu vàng óng kia đã xuất hiện một tia màu tím.
Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi co quắp lại, lòng thầm nói kiếm thần ân quả
thật không dễ.
Những thứ còn lại đều là các pháp khí loại hình trang sức, như nhẫn dây chuyền
vòng. . . tổng cộng hơn 170 kiện.
Sở Hi Thanh chuẩn bị gửi một nửa về Thiết Kỳ Bang, làm phong phú kho hàng
của Thiết Kỳ Bang, Bộ phận còn lại thì sẽ bán hết, dự tính có thể kiếm được
hơn 200 vạn lượng.
Hắn vất vả khổ sở đào kênh đào, vì thế mà bị quận úy Thẩm Chu hận đến chết,
nhưng mà đến giờ vẫn không kiếm được nhiều tiền bằng lần chém giết này.
Đám pháp khí này đều bị hắn đóng gói vào túi vải, rồi treo lên người Chu
Lương Thần.
Trận chiến này, Chu Lương Thần là Đạo thị mà không thể giúp được gì, cho nên
vẫn buồn bực không thôi. Bây giờ cho hắn làm cu li, ít nhiều gì cũng trấn an
hắn một chút.
Chu Lương Thần đã quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng nắm giữ hai môn
tuyệt học gia truyền kia.
Chẳng biết vì sao mà tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn trước kia vài lần,
nghiên cứu võ đạo cũng rất nhanh, còn thức tỉnh một vài loại thiên phú huyết
mạch.
Chu Lương Thần cho rằng đây là kết quả khi đi theo Sở Hi Thanh tu luyện.
Dưới cơn mưa dầm thấm đất và các loại áp lực khi ở bên cạnh thiên tài đỉnh
cấp, đã kích phát tiềm lực trong cơ thể hắn.
Lúc này, Lãnh Sát Na cũng đi tới, gương mặt lạnh lùng của hắn lại xuất hiện nụ
cười: “Chúc mừng Sở sư đệ, hôm nay mở hàng kiếm một món lớn! Nhưng sư
đệ bây giờ mang theo báu vật, lại bị treo thưởng ở Vãng Sinh thiên, khó tránh
khỏi bị người mơ ước.”
“Không bằng mời một tên hộ vệ cho an toàn hơn? Lãnh mỗ bây giờ cũng đang
rảnh rỗi, nguyện cả gan tự đề cử mình, sẽ bảo vệ sư đệ an toàn. Phương diện
tiền tài thì dễ nói, sư đệ cứ cho tùy tâm là được.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì ngẩn người, bình tĩnh nhìn Lãnh Sát Na.
Lòng thầm nói tên này nhìn trong rất lãnh khốc, giống như loại người tàn nhẫn
không nhiều lời, không ngờ da mặt lại dày như vậy.
Khóe môi hắn cong lên, tay đè song đao bên hông, không trả lời mà hỏi lại:
“Lãnh sư huynh thấy đao pháp của ta thế nào?”
“Đao pháp của Sở sư đệ thần uy vô địch, Lãnh mỗ bội phục. Ta đoán là dưới
ngũ phẩm, không ai là đối thủ của ngươi, dù là Lãnh mỗ thì có lẽ cũng không đỡ
nổi một đao của Sở sư đệ.”
Lãnh Sát Na như đã có dự liệu, vẻ mặt thản nhiên mà trả lời.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại quét mắt nhìn Bạch Tiểu Chiêu và Chu Lương Thần
một chút: “Có điều, Đạo thị và Linh sủng của người thì không ra sao cả, không
chỉ không đủ thực lực, mà còn không đủ kinh nghiệm. Lúc nãy, khi Sở sư đệ
vào lôi đài, bọn họ lại có thể rời đi sao?”
“Nếu như lúc đó có một cao thủ như ta nhân cơ hội sư đệ vừa trở về, còn chưa
kịp phòng bị mà ra tay đánh giết, hậu quả khó mà tưởng tượng được. Hơn nữa,
mọi việc đều có lúc chẳng may, dù Sở huynh có năng lực thông thiên, cũng sẽ
có lúc yếu ớt, không thể không phòng.”
Bạch Tiểu Chiêu nhất thời cảm thấy mình bị mạo phạm, con ngươi của nàng híp
lại, vẻ mặt có chút bất thiện.
Chu Lương Thần cũng rất căm tức, hắn cảm giác như bị người khác đâm đao
vào tim, lúc này mở miệng châm biếm lại: “Nói đến hộ vệ, Phương Bất Viên
cũng từng mời các hạ làm hộ vệ, xin hỏi vị Phương sư huynh kia bây giờ ở
đâu?”
Phương Bất Viên đang nằm trong quan tài băng bên cạnh kìa!
Lãnh Sát Na không hề bị lay động, tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi: “Khi đó ta
bị ép phải tách ra với Phương sư huynh. Nếu khi đó ta ở bên cạnh sư huynh,
thích khách kia nhất định không phải đối thủ của ta. Hơn nữa, không lâu sau ta
sẽ thăng cấp ngũ phẩm, thực lực sẽ tiến thêm một bước.”
Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, trừng mắt nói: “Nếu như ta không thuê
Lãnh sư huynh, sư huynh có rời ta mà đi không?”
Lãnh Sát Na hơi nhướng mày.
Hắn đương nhiên sẽ không rời đi, hắn còn phải dựa vào Sở Hi Thanh để chứng
minh mình trong sạch mà.
Sở Hi Thanh lại tiếp tục hỏi: “Như vậy, nếu như ta gặp nguy hiểm, Lãnh sư
huynh có khoanh tay đứng nhìn không?”
Lãnh Sát Na đương nhiên không thể nói ‘Sẽ’.
Hắn không khỏi thấy đau răng.
Lãnh Sát Na đã hiểu ý của Sở Hi Thanh rồi.
Nếu có thể chơi chùa, vậy thì sao phải bỏ tiền chứ?
Sau khi trì hoãn nửa ngày, mấy người Sở Hi Thanh lại bước lên còn đường đến
Hắc Hải.
Khoảng tầm một ngày sau, bọn họ đã đi đến ven hồ Hắc Hải.
Cái gọi Hắc Hải, thật là một một hồ nước rộng lớn, nam bắc 600 dặm, đồng tây
tầm 300 dặm.
Do nước hồ biến thành màu đen, lại là hồ nước mặn, vì thế mà được gọi là Hắc
Hải.
Trong bí cảnh thời gian này, tòa Hắc Hải này miễn cưỡng có thể coi là biển
trong bí cảnh.
Danh Sách Chương: