Khi Lê Tham bước vào cung điện của Táng Thiên, không khí nơi này vẫn là
một mảnh vắng lặng.
Thần khu vĩ đại của Táng Thiên vẫn ngồi ở trung ương, cả người tựa như bàn
thạch.
Mặt ngoài thân thể hắn vẫn đang chảy máu tươi, cuối cùng hội tụ thành mảnh
sương máu quanh người hắn. Vô số đầu người trong sương máu đang cắn nuối
máu tươi của hắn, gặm nhấm máu thịt của hắn.
Tất cả vẫn không hề thay đổi.
Lê Tham đau đầu thở dài, ngồi xuống đối diện Táng Thiên.
“Lần này ta được nhờ vả.”
Lê Tham cẩn thận quan sát vẻ mặt của Táng Thiên: “Nhân hoàng bệ hạ của
chúng ta muốn biết, nếu thế giới này có thứ ép ngươi bắt buộc phải thảo phạt La
Hầu vào tám ngày sau, vậy đó là thứ gì?”
Giọng nói của nghiêm nghị: “Việc này quan hệ đến khí vận của nhân tộc, mời
huynh trưởng phải nói thật.”
Táng Thiên mở đôi mắt trước ngực: “Nào có thứ như vậy? Trừ phi là nhân tộc
bước đến bờ diệt vong, để ta không thể không ra tay, bằng không ta tuyệt đối
không để Thần Bàn Nhược toại nguyện…”
Hắn lập tức ‘A’ một tiếng, rồi suy ngẫm: “Vẫn có, là Sở Hi Thanh và Hữu Sào!”
Nhân hoàng đương đại, chính là hi vọng của nhân tộc.
Mà Táng Thiên hắn, lại là mặt trời sắp lặn.
Nếu Sở Hi Thanh rơi vào tuyệt cảnh, như vậy hắn sẽ dùng thần khu thủng trăm
ngàn lỗ này, để đổi lấy tương lai cho nhân tộc, đây là một khoản giao dịch rất có
lời.
Về phần Hữu Sào, thì lại là vì nguyên nhân khác.
“Hữu Sào thị của trăm vạn năm trước?”
Lê Tham nhíu mày: “Cái này có liên quan gì?”
Trăm vạn năm trước, có 2 vị tổ tiên nhân tộc được các nô bộ nhân tộc Cự linh
tôn sùng là chủ.
Một là Toại Nhân, một là Hữu Sào.
Toại Nhân thị cướp lại quyền sử dụng ngọn lửa cho nhân tộc.
Hữu Sào thị lại khiến Cự thần cho phép, để nhân tộc lại có thể sử dụng lều vải
và nhà đá, thoát khỏi cảnh ăn gió nằm sương trong ngàn vạn năm.
Chỉ là một anh hùng nhân tộc như Lê Tham, nhắc đến Hữu Sào thì lại có hơi
quái dị.
Toại Nhân thị là ra sức phản kháng các thần, mới khiến nhân tộc lại được sử
dụng ngọn lửa.
Hắn vì thế mà rèn đúc Nghịch Thần Kỳ, nhấc lên cuộc chiến phạt thiên.
Hữu Sào thị thì lại là một cực đoan khác, hắn khiến nhân tộc thuận theo Cự
thần, từ đó nhận được sủng ái của cự thần, gia tăng địa vị đê tiện của nhân tộc.
Hắn đúng là đã thành công.
Ít nhất thì các thần cũng cho phép nhân tộc ở trong phòng ấm áp.
Nhưng loại khuất phục khó nói nên lời này, là dùng ngàn vạn tính mạng nhân
tộc để đổi lại.
Hữu Sào thị thành công lấy lòng thần linh.
Lê Tham lại cho đó là nhục, hắn vẫn luôn xem thường Hữu Sào, đây là sỉ nhục
của nhân tộc.
Nhưng câu tiếp theo của Táng Thiên lại làm Lê Tham bất ngờ không thôi.
“Ta được Hữu Sào thị một tay nuôi lớn, coi như cha.”
Vẻ mặt Táng Thiên vẫn cứng như đá, trong mắt lại ngẫm lấy thẫn thờ và nhớ
nhung: “Hắn cứu ta từ dưới chân Cự linh, không chỉ nuôi nấng ta trưởng thành,
còn mời danh sư đến giáo dục ta, dạy ta văn võ, nhận được thuốc tốt nhất, đào
tạo huyết mạch của ta.”
Sắc mặt Lê Tham nghiêm túc, hắn chưa hề biết chuyện này.
“Quan hệ của huynh trưởng và hắn đã đến mức không thể không ra tay sao?”
Táng Thiên nhìn vào hư không: “Nếu Hữu Sào thị còn ở nhân gian, dù chỉ là
một tia chân linh, ta cũng sẽ ra tay.”
“Vậy quá nửa là vẫn còn, Thần Bàn Nhược nhất định sẽ nghĩ biện pháp nắm
điểm yếu của ngươi.”
Lê Tham xoa trán: “Chuyện này thật là không đáng.”
Vì một tên ‘Nhân gian’, lại làm Táng Thiên nhập ma.
“Đáng giá.” Giọng nói Táng Thiên rất bình thản: “Nếu như không có nghĩa phụ,
thì không có ta.”
Huống hồ nghĩa phụ của hắn cũng không phải như Lê Tham nghĩ.
Tại thời đại kia, do Toại Nhân thị phạt thiên, nhân tộc đã tổn thất gần 7 phần
mười trai tráng, hầu như tiêu hết hết nguyên khí.
Hữu Sào thị ngoại trừ ủy khúc cầu toàn, tận lực bồi dưỡng nguyên khí, sinh sôi
nhân khẩu, thì còn có thể làm gì?
Nếu không có nghĩa phụ thờ cúng các thần, hắn cũng không thể chứng đạo Vĩnh
Hằng.
Lê Tham nghe vậy thì càng đau đầu.
Hắn biết tính cách của Táng Thiên.
Trăm vạn năm trước, Táng Thiên dù đã rơi đầu, vẫn muốn tác chiến với Thái
Hạo.
Hắn không thử thuyết phục, trái lại còn nghiêm túc nói: “Nếu đã không thể
thoát khỏi tính toán của Thần Bàn Nhược, vậy mời huynh trưởng lập tức thảo
phạt La Hầu, ngưng tụ hành tinh của ngươi.”
“Hả?” Táng Thiên hơi bất ngờ, nhìn Lê Tham nói: “Đây là ý của hắn?”
“Chính là ý của vị nhân hoàng kia.” Lê Tham gật đầu nói: “Hắn nói, tình hình
Đế Oa không rõ, hắn không dám mạo hiểm. Thời cuộc bây giờ, chỉ có thể oan
ức huynh trưởng.”
“Nào có ủy khuất gì?”
Táng Thiên cười tiêu sái: “Đứa bé kia đường đường là Nhân hoàng, tiền đồ vô
lượng, lại chịu mạo hiểm tiến vào Minh giới vì ta, ta biết hắn đã dốc hết sức.”
Sau đó hắn giơ tay lên, triệu hoán mấy món thần binh vào tay.
Táng Thiên cầm cự thuẫn và chiếc búa rìu: “Không hổ là Thánh hoàng tương
lai, hành động này là nằm ngoài dự đoán của Thần Bàn Nhược. Điều này cũng
hợp ý ta, ta cũng muốn quyết tử một kích, xem xem có thể cướp được mấy phần
sinh cơ. Thật ra mấy năm nay, ta vẫn luôn rất khổ cực để nhẫn nại.”
Hắn vẫn luôn bị dằn vặt mọi lúc mọi nơi, khiến cho hắn thần trí thất thường.
Hằng ngày hắn đều nghĩ, cần gì phải nhẫn nại thêm chứ?
Thứ mình nên làm bây giờ, chính là trực tiếp giết đến, xé nát tất cả.
Đem hi vọng ký thác lên người tiểu bối, quả thực là mất mặt.
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Ánh mắt Lê Tham rất phức tạp: “Hắn còn nhờ ta chuyển cáo, hôm nay hắn sẽ
dốc hết tất cả sức lực, kiềm chế các thần và Thần Bàn Nhược, giảm thiểu lực
cản cho huynh trưởng.”
Táng Thiên đã đứng lên, máu tươi bên ngoài cơ thể đang trở lại thần khu.
Một thân sát lực đã hóa thành lửa đen, hóa thành ‘Nghịch Thần chi hỏa’ thuần
túy nhất.
Lúc này, Táng Thiên không khỏi nghĩ đến trăm vạn năm trước, nghĩ đến các
hình ảnh Hữu Sào thị dẫn mình bên người, đích thân dạy dỗ.
---Táng Thiên, ngươi cảm thấy rất oan ức đúng không? Nhưng chúng ta không
thể không làm vậy, phải nhẫn nhục. Trong tộc quá ít cường giả, đời này của
chúng ta chỉ có thể làm chó cho bọn họ, mà còn phải làm con chó tốt nhất, như
vậy nhân tộc mới có tương lai.
---Những tên tạp chủng kia! Ngay cả một khúc xương chó mà bọn họ cũng
không muốn cho chúng ta.
---Phong Tây bộ lại có người chết, một nửa nhân khẩu bị ăn hết. Trong mắt đám
Cự linh kia, nhân tộc chúng ta ngon miệng như vậy sao? Táng Thiên, nếu không
muốn bị ăn, thì phải cố gắng lên.
---Toại Nhân chết tiệt, nếu hắn để lại chút bộ hạ, nhân tộc chúng ta đã không
khốn quẫn như bây giờ.
---Táng Thiên, không nên bị cách làm của họ mê hoặc. Các thần thả lỏng xích
chó của chúng ta, là vì bọn họ muốn nội đấu, Thiên đế Thái Hạo đã chọc chúng
giận.
---Nhưng đây cũng là cơ hội của chúng ta, là cơ hội khôi phục của nhân tộc.
---Ha ha! Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta có thể vào ở trong phòng, quả thực là
một miếng xương ngon.
Mãi đến cuối cùng, trong đầu Táng Thiên là bóng dáng già yếu của Hữu Sào, tự
tay đưa Nghịch Thần Kỳ cho hắn.
---Hỏa Thần – Diễm Dung chết rồi, chết trong tay Thái Hạo. Ta cầm lại thương
của Toại Nhân, lại hứa hẹn với các thần, để bọn họ thả giới hạn Vĩnh Hằng,
ngươi có thể thành thần. Tiếp đó, bọn họ sẽ lấy nhân tộc và ta làm con tin, điều
động ngươi đi chôn táng trời này, nhưng ta muốn ngươi bảo vệ bản thân. Chỉ có
ngươi sống, nhân tộc mới có tương lai, đừng có ngu như tên Toại Nhân kia…”
Sau đó, Táng Thiên nở nụ cười tiêu sái, thần khu hóa thành một vệt ánh sáng
màu máu, lao ra khỏi ma cung, lao ra khỏi Ma vực Chiến giới.
Cũng vào lúc này, tất cả thần linh trong thiên địa đều biến sắc.
Danh Sách Chương: