“Buồn cười chính là!” Khuôn mặt Kiến Nguyên đế âm trầm: “Trẫm vốn nên
được các thần giúp đỡ, mượn tay thần linh để bình định phản tặc. Nhưng mà…”
Nhưng mà do chuyện ‘âm dương một thể’, nên chúng thần rất kiêng kỵ hắn.
Chúng thần cố nhiên đề phòng Sở Hi Thanh, nhưng lại càng kiêng kỵ Kiến
Nguyên đế hắn.
“Nếu bệ hạ kiêng kỵ lòng dân ở hai châu Hà và Lạc, vậy ta có một biện pháp
giải quyết.”
Sắc mặt Vũ Côn Luân bình tĩnh nói: “Chỉ là không biết bệ hạ quyết định thế
nào? Có tin ta hay không?”
“Ồ?”
Kiến Nguyên đế không tỏ ý kiến, nhìn Vũ Côn Luân nói: “Mời Quốc sư nói rõ.”
Nói thật, hiện giờ hắn không quá tin tưởng Vũ Côn Luân.
Nhưng mà đây là cánh tay duy nhất mà hắn có thể dựa vào bây giờ,, ít nhất thì
cũng đáng tin hơn thái sư.
Cách đây không lâu, hắn và Tương Vương giằng co, đại chiến gần một tháng,
thái sư Độc Cô Thủ lại vẫn án binh bất động ở phía bắc.
Phương bắc đúng là phải đối mặt với áp lực nặng nề.
Bên phía U Châu đã tụ tập hơn 800 vạn đại quân tinh nhuệ.
Sau đó là biên quân các châu Thiết Châu, Tịnh Châu, Lương Châu phản chiến,
càng làm cho phòng tuyến phía bắc của Đại Ninh tan rã.
Nhưng khi đó Sở Hi Thanh đang ở Trung Thổ, Sở Vân Vân quản lý phủ đại
tổng quản bắc vực lại đang tập trung vào điều động nhân lực và con dân Băng
Thành đến Nghiêm Châu, thật ra là không có hơi sức để xuôi nam.
Vì thế chỉ cần thái sư muốn, là có thể rút một hai trăm vạn người đến bình định
Tương Vương.
Nhưng vị thái sư này lại làm như không nhìn thấy, toàn bộ hành trình đều ngồi
xem.
Kiến Nguyên đế biết ý nghĩ của Độc Cô Thủ.
Độc Cô Thủ không ngại đổi một hoàng đế khác.
Lão già kia thậm chí còn chờ mong Tương Vương đăng cơ, hơn nữa còn không
sợ mình biết được ý của hắn.
Kiến Nguyên đế nghĩ đến đây, không khỏi nắm chặt nắm đấm, xương cốt toàn
thân kêu ‘răng rắc’.
Nhưng sự chú ý của hắn lại bị Vũ Côn Luân hấp dẫn.
“Bệ hạ! Hai châu Hà Lạc có khoảng 1,7 tỷ nhân khẩu.”
Khi Vũ Côn Luân nói chuyện, một cự long thủy tinh bỗng nhiên hạ xuống từ
trời mây, bay quanh trên đầu bọn họ.
Vũ Côn Luân lại nhìn Kiến Nguyên đế: “Chỉ cần bệ hạ đồng ý, ta có thể làm
cho bọn họ trung thành tuyệt đối với bệ hạ, từ nay nhân tâm sở hướng! Thậm
chí bao gồm tất cả thuật sư và võ tu ở hai châu này.”
Con ngươi của Kiến Nguyên đế nhất thời co rút lại.
Không lẽ Vũ Côn Luân muốn để tất cả dân chúng hai châu này nhập mộng, rơi
vào huyễn thuật?
Nhưng tình hình bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể giúp hắn lấy
lại lòng dân và chỉnh đốn đại quân ở hai châu này.
Nếu con Chập Long này dùng toàn lực, lại phối hợp với trận pháp tương ứng,
dường như cũng có năng lực như vậy…
Sắc mặt Kiến Nguyên đế không thay đổi: “Như vậy Sở Hi Thanh thì sao? Hai
người Sở Tần kia cũng không chờ chúng ta đâu.”
“Không sao, vừa rồi thần đã nhận được một tin tốt.”
Giọng nói Vũ Côn Luân vẫn bình thản như cũ: “Sở Hi Thanh đã thành công, các
thần bị ép phải thỏa hiệp, lệnh cho U Đô chúa tể và Hắc Thủy chúa tể liên thủ,
loại bỏ đặc tính bất tử của Đại La Nghĩ tộc. Sau khi tru diệt tất cả Đại La Nghĩ
tộc, Sở Hi Thanh đã chạy thoát.”
Lúc này, khóe môi của bản thân hắn lại cong lên, hiện ra vẻ sung sướng phát ra
từ nội tâm.
Con ngươi Kiến Nguyên đế trợn lên, nghĩ thầm đây mà là tin tốt? Quả thực là
tin xấu bằng trời.
Không nói đến thực lực kinh người và dũng khí của Sở Hi Thanh trong trận
chiến này.
Chỉ là một chuyện giải quyết toàn bộ Đại La Nghĩ tộc thôi, cũng đã để vô số
anh kiệt nhân tộc ngả về phía hắn rồi.
Kiến Nguyên đế lập tức suy tư: “Ý của ngươi là, sau trận chiến này, các thần sẽ
nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí là báo thù? Nhưng ngươi đừng quên, bọn họ
cũng đề phòng ta.”
“Chúng ta có thể ký kết ước định hòa bình một năm với Sở Hi Thanh.”
Sắc mặt Vũ Côn Luân rất phức tạp: “Ta đã liên lạc với vị Vô Cực Đao Quân
kia, điều kiện của hắn cũng là thứ chúng ta có thể hoàn thành, cũng không coi là
hà khắc.”
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì ngẩn người, hai mắt lại tỏa sáng: “Quốc sư, mời
nói, điều kiện thế nào?”
Sở Hi Thanh lại đồng ý nghị hòa? Hiện giờ, hắn chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có
thể làm toàn bộ Đại Ninh sụp đổ, vậy mà lại nghị hòa với triều đình?
Người này lại ngu xuẩn đến mức đồng ý cho hắn cơ hội làm lại!
Vũ Côn Luân gằn từng chữ: “HÌnh bộ thượng thư Sở Như Lai! Hắn muốn bệ hạ
tự tay đưa Sở Như Lai vào quan tài, rồi an táng tại núi Tây Sơn ở quận Tú
Thủy.”
Khi Kiến Nguyên đế thân chinh ra chiến trường, đã để Thập cửu hoàng tử giám
quốc, lại nhờ Hình bộ thượng thư Sở Như Lai trấn thủ kinh thành, chủ đạo tất cả
việc phòng ngự của kinh thành.
Kiến Nguyên đế dự liệu, Sở Như Lai ngoại trừ cần củ chăm chỉ, trung thành
một mực ra thì không còn đường lui nào cả.
Mà trong trận chiến đẩy lùi Tương Vương, Sở Như Lai cũng biểu hiện ra năng
lực trác tuyệt, có thể nói lập công lớn!
“Sở Như Lai?”
Kiến Nguyên đế lấy làm kinh hãi, sau đó toàn thân nổi da gà, không rét mà run.
Cái thằng nhãi ranh Sở Hi Thanh kia, không phải muốn chôn sống từng kẻ thù
một đấy chứ?
Còn nữa, đây có phải là ‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn không?
Làm vậy há không phải là giúp cho Thần Ý Xúc Tử Đao của hắn càng mạnh mẽ
hơn?
Danh Sách Chương: