Khi hắn mở mắt ra, hai chiếc kén ánh sáng mở ra như hai đóa hoa, để lộ ra hai
người một nam một nữ ở bên trong.
Nữ tự nhiên là Hạn Bạt, dung nhan của nàng kiều diễm ướt át như hoa ngày
xuân, dáng người thì cực đẹp.
Nam chính là Hậu Khanh, hắn mặc một thân giáp đen, thân thể hùng vĩ, ngũ
quan tuấn mỹ oai hùng, sát khí quanh quẩn bên người.
Hai người này, nam tuấn tú, nữ tuyệt mỹ, không phải thi thể ghê tởm như bọn
họ nói.
Sở Hi Thanh lại nhìn ra tình huống thật của bọn họ.
Không thể nói là rất ghê tởm, nhưng cũng không giống như hình tượng bọn họ
đang thể hiện.
Hậu Khanh bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh: “Chúng ta mời bệ hạ đến đây, là muốn
hỏi khi nào bệ hạ mới thực hiện hứa hẹn?”
Giọng điệu của hắn rất khách khí.
Khi biết Sở Hi Thanh đã vào nhất phẩm thượng, hắn đã biết vị Thánh hoàng này
không phải người bọn họ có thể bắt bí.
“Trong thời gian ngắn là không thể.”
Sở Hi Thanh lắc đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Trước không nói đến
trẫm bây giờ còn chưa tiêu diệt Đại Ninh, thống nhất Thần Châu, mà dù có đi
đến bước đó thật, cũng sẽ không vì các ngươi mà mất quốc vận. Trả giá là cần
ngang hàng, cái giá các ngươi đưa ra, hoàn toàn không đủ.”
Khí tức của Hậu Khanh và Hạn Bạt nhất thời thay đổi.
Nhưng sau đó, Sở Hi Thanh chợt đổi giọng: “Dùng khí vận của Đại Luật để
Điên Đảo âm Dương là không thể, nhưng các ngươi có thể nghĩ cách, tìm thứ
nào khác thay thế cho quốc vận, trẫm nhất định sẽ hỗ trợ. Ngoài ra, các ngươi
còn có một con đường khác…”
Sở Hi Thanh chỉ vào Sở Mính: “Các ngươi thấy vị thuộc hạ này của ta rồi, tuy
tình hình của nàng cũng không tốt hơn các ngươi là bao, nhưng chung quy cũng
là một con đường. Điều kiện của các ngươi tốt hơn nàng rất nhiều, có thể nhờ
vào đó hoàn thành cực dương chuyển âm, từ đó đạt được âm dương tuần hoàn,
hoàn thiện nội thiên địa thêm một bước.”
“Tuy rằng không thể chính thức phục sinh, nhưng cũng không phải người không
ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ. Tuy nhiên, cái giá của nó là hai người
các ngươi sẽ bị trẫm điều khiển trong một thời gian ngắn.”
Khi hắn nói chuyện, còn cố ý quan sát thái độ của hai người Hậu Khanh và Hạn
Bạt.
Đáng tiếc hai người này ngoại trừ thất vọng và tức giận ra thì không còn gì
khác.
Hạn Bạt nhíu chặt lông mày: “Bệ hạ không đồng ý sao? Vọng Thiên Hống đời
đầu và chân linh của Huyền Hoàng thủy đế đều bị trấn áp trong mộ Cơ Dương,
nghịch chuyển âm dương của nó, sẽ quyết định việc Huyền Hoàng thủy đế có
trở lại bình thường hay không.”
Sở Hi Thanh bật cười: “Nguyên nhân chính là vì đã tuân thủ ước hẹn, cho nên
mới đứng ở chỗ này. Còn Huyền Hoàng thủy đế, có rất nhiều biện pháp cứu
hắn, không chỉ có mỗi cách chuyển hóa âm dương của Vọng Thiên Hống.”
Một trong hai đại hóa thân của Huyền Hoàng thủy đế, chính là ‘Xiển môn chúa
tể’ còn đang nằm trong tay ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ kìa.
Sở Hi Thanh cho rằng chân linh của Huyền Hoàng thủy đế tiếp tục bị trấn áp, có
lẽ còn có một hi vọng khôi phục.
Nhưng nếu như thả hắn ra vào lúc này, vậy chắc chắn phải chết.
Nói không chừng trong này còn có một cái cạm bẫy rất lớn, Sở Hi Thanh tự
nhận thực lực không đủ, không muốn giẫm vào.
Sở Hi Thanh lập tức lấy ra một viên ‘Đại Nhật thần hạch’: “Hơn nữa, dù ta chỉ
cho các ngươi một con đường, nhưng danh ngạch chỉ có hạn. Bây giờ ta chỉ còn
có một viên này, chỉ có thể cải tạo cho một người, tới trước được trước.”
“Đúng rồi, trong tay vị Ty Thần Tinh Quân kia còn ba viên, nhưng đến giờ ta
vẫn không tìm thấy bộ chân hồn hóa thể kia của hắn.”
Hắn thật sự chỉ còn một viên.
Một viên dùng lên người Sở Mính.
Một viên dùng lên người vị thần linh vừa nói chuyện với hắn lúc nãy.
Khi hắn vừa dứt lời, rốt cuộc cũng cảm nhận được thái độ khác thường của Hậu
Khanh và Hạn Bạt.
Nhưng hai người này đã khôi phục bình thường.
Hậu Khanh mở miệng hỏi dò: “Nếu như quốc vận không được, như vậy bệ hạ
có thể lấy nguyên khí ‘Tạo Hóa thần thụ’ thay thế không?”
“Không thể!”
Sở Hi Thanh lắc đầu: “Tạo Hóa thần thụ là cây Thế Giới, nguyên khí của nó
quyết định Nam Cực, nó rất quan trọng cả với Cự linh và nhân tộc.”
“Nhưng nếu hai vị quyết định đi con đường giống Sở Mính, như vậy chỉ cần sau
này hai vị lập đủ công huân, tình hình của nhân tộc vững chắc, trẫm có thể mời
h Hậu và Nam Cực Trường Sinh đại đế ra tay nghịch chuyển sinh tử cho các
ngươi.”
Sở Mính vẫn không lộ vẻ gì.
Nhưng khi nàng nghe đến đây, đáy mắt không khỏi hiện ra vài phần hi vọng.
Nếu hai vị Thi tổ này có thể nghịch chuyển sinh tử, vậy mình thì sao?
Sở Mính lại nắm chặt đao trong tay.
Thần sắc Hậu Khanh và Hạn Bạt biến ảo không ngừng, rất lâu vẫn không trả
lời.
Cuối cùng Hậu Khanh cười khổ nói: “Bệ hạ có thể cho chúng ta cân nhắc nửa
ngày không?”
Sở Hi Thanh gật đầu nói: “Trẫm có thể chờ các ngươi ở ngoài Quy Khư. Cáo
từ.”
Hắn hơi dừng lại, cười như không cười nói: “Nếu nói quốc vận là long khí, vậy
không chỉ Đại Luật mới có, mời hai vị nghĩ thêm.”
Sở Hi Thanh lập tức điều khiển Dục Nhật thần chu bay ra ngoài.
Hôm nay hắn chạy đến đây, chủ yếu là muốn tiếp xúc với chân linh của Thái
Hoàng, sau đó là để cho hai vị Thi tổ này nhìn hàng mẫu là Sở Mính.
Mà khi Dục Nhật thần chu bay ra khỏi hải nhãn.
Bạch Linh Hi số 1 hỏi dò bằng giọng đầu thâm ý: “Bệ hạ cho rằng hai người
bọn họ có vấn đề?”
Bạch Linh Hi số 2 lại nghĩ Sở Hi Thanh đâu chỉ là đề phòng?
Nhưng bốn vị Thi tổ là nhân vật cỡ nào, bọn họ không đến nước không đường
để ý, sẽ không để Sở Hi Thanh toại nguyện.
“Trẫm không phán đoán được bọn họ có đáng tin hay không, nhưng vẫn phải
cẩn thận. Ngoài ra…”
Sở Hi Thanh nhìn xuống dưới hải nhãn: “Chân hồn hóa thể của Ty Thần Tinh
Quân đang ẩn thân ở trong Quy Khư.”
Mấy người nghe vậy, thân thể nhất thời chấn động
Danh Sách Chương: