Khi ánh nắng ban mai xuất hiện, trên tầng mây thứ bảy.
Quanh người Thiết Cuồng Nhân tỏa ra huyết diễm, dưới ánh nắng sáng sớm
chiếu rọi, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết sắc bén.
Những huyết diễm này đang vặn vẹo và biến hóa, mặt ngoài hiện ra từng cái
từng cái mặt người nhỏ như ngón tay, tất cả đang gào thét đau đớn.
Chúng nó đang không ngừng tán loạn, rồi lại tái sinh.
Đồng thời, từng tia khói đen tràn ra từ Thiết Phù Đồ, tan đi trong trời đất.
Tiếng kêu thảm thiết kia thật ra là linh của Cùng Kỳ ở trong cơ thể hắn.
La Hán Tông nhân dịp Sở Hi Thanh đến Hà Lạc, liền củng cố thần trí của Thiết
Cuồng Nhân.
Bọn họ vẫn dùng máu của Vọng Thiên Hống đời thứ chín, kích phát linh của
Cùng Kỳ đến trạng thái mạnh mẽ và hung bạo nhất, sau đó thiêu đốt nó dưới
ánh mặt trời, mãi đến khi lực lượng của Cùng Kỳ tiêu hao gần như không còn.
“Sau lần này, Cuồng Nhân lão đệ có thể kiên trì hai tháng. Theo tính toán của ta,
đầu tháng sau là có thể hoàn thành Điên Đảo âm Dương, giúp hắn hoàn toàn
nắm giữ cơ thể của mình. Nhưng bây giờ ta định kéo dài thời gian đến cuối
tháng sau.”
La Hán Tông vừa nói vừa nắm pháp quyết, thu hồi pháp thuật.
Thiết Cuồng Nhân cũng rơi xuống, huyết diễm trên người hắn đã biến mất, ánh
mắt khôi phục thanh minh.
Nhưng thần thái có hơi uể oải, dáng vẻ như đèn cạn dầu.
Dù vừa rồi là linh của Cùng Kỳ bị thiêu đốt, nhưng nó cũng là một phần của
thân thể này.
La Hán Tông lại giải thích với Sở Hi Thanh: “Ta chuẩn bị ở tòa bảo khố kia của
nhà ngươi, dùng linh Cùng Kỳ làm chủ đạo, tinh luyện và hấp thu Binh sát và
oán lực trong lòng đất vùng Hà Lạc, ngươi có thể hiểu thành Luyện Thi thuật!”
“Ta phát hiện thiên phú của Cuồng Nhân rất tốt, tốt hơn ta tưởng nhiều, hầu như
không kém ta. Thân thể hắn bây giờ vẫn còn rất nhiều tiềm lực, nếu cứ chuyển
hóa như vậy thì quá đáng tiếc, ta muốn tế luyện cơ thể hắn đến nhị phẩm rồi lại
chuyển hóa cũng không muộn.”
Sở Hi Thanh lập tức bừng tỉnh.
Lúc này, linh Cùng Kỳ càng mạnh, sau khi Điên Đảo âm Dương sẽ càng mạnh.
Hắn ngưng thần suy nghĩ: “Luyện Thi thuật? Cái này rất tốn tiền chứ? Sau này
Cuồng thúc tẩy luyện nghiệp lực, hao mòn oán lực, sẽ càng khó khăn hơn.”
“Đúng là tốn không ít tiền, phải dùng không ít thiên tài địa bảo đỉnh cấp. Nhưng
vẫn rất đáng giá, sau khi tế luyện xong thì Cuồng Nhân lão đệ có thể cường hóa
đến nhị phẩm thượng, thân thể và lực lượng có thể đạt đến nhất phẩm hạ. Sau
này, chỉ cần hắn có thể thu thập đầy đủ nguyện lực, sức chiến đấu đủ để sánh
vai với cao thủ Thiên Bảng!”
La Hán Tông gật đầu, lại nở nụ cười xấu hổ: “Còn về phần nghiệp lực và oán
lực, đúng là khá phiền phức. Nhưng thiên phú của hắn rất tốt, có thể áp chế lại.
Nói không chừng tương lai Cuồng Nhân lão đệ sẽ đi một con đường mới, thành
tựu không thể đo lường!”
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, sờ mũi nói: “Ngươi lên danh sách rồi đưa cho ta!”
May mà mới đổi mấy trang Thần Giới lấy không ít thứ tốt từ chỗ Vấn Thù Y, lại
mở thêm một bảo khố ở Vân Hải tiên cung, bằng không hắn thật sự không chịu
nổi.
Nhưng đúng như La Hán Tông nói, chuyện này là rất có lời.
Sở Hi Thanh bây giờ thiếu chính là cánh tay đáng tin cậy.
Nếu muốn điều động Hỗn Độn, lực lượng bản thân không thể quá yếu, bằng
không nhất định sẽ bị Hỗn Độn nuốt chửng.
Hơn nữa, bài trừ lợi ích ra, thì hắn cũng sẽ dùng hết khả năng để trợ giúp Cuồng
thúc của hắn.
“Đúng rồi.” Sở Hi Thanh lại nghĩ đến muốn chuyện: “La tiên sinh có thể đưa
cái la bàn kia cho ta không? Sở mỗ nguyện bỏ tiền ra đổi!”
“Ngươi nói cái này?”
La Hán Tông lấy cái la bàn màu đen lấy được từ tay của thuật sư áo đen kia ra.
“Ngươi muốn thì có thể cho ngươi, thứ này là tử thể của Trụ Thần Bàn, không
có tác dụng gì, không đáng bao nhiêu tiền.”
La Hán Tông tiện tay ném la bàn cho Sở Hi Thanh: “Trụ Thần Bàn vốn là thần
bảo của Chúc Quang âm, có người nói lúc mạnh nhất nó là nửa bước Tạo Hóa,
nhưng bị Thất Sát thần quân cướp đoạt vào thời viễn cổ.”
“Thất Sát thần quân tế luyện vài cái tử thể của Trụ Thần Bàn, ban tặng cho tế ti
của hắn, chỉ có thần quyến của hắn mới có thể sử dụng.”
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra một tia kỳ dị, hắn không ngờ vật này lại có lai
lịch lớn như vậy.
Nếu dùng tốt, nói không chừng còn có thể giúp mình, giúp Vô Tướng thần tông
chặn một kiếp.
“Vậy thì đa tạ!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tả Thanh Vân và Bạch Hổ hầu đang mờ mịt ở đuôi
thuyền.
Hắn khẽ mỉm cười: “Chị dâu vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng?”
Bạch Hổ hầu nghiêng đầu nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nàng nhìn thấy La Hán Tông và Thiết Cuồng Nhân, liền liên tưởng đến vụ án
mới phát sinh gần đây ở Tây Sơn.
Một là mẹ con Long Dương trưởng công chúa bị bắt, một là kẻ xấu phá hủy
lăng mộ Bá Võ Vương.
Hai vụ án này, đều cần một thuật sư mạnh mẽ.
Bạch Hổ hầu không đến hiện trường vụ án, nhưng triều đình dường như đã xác
định, thuật sư kia chính là Tinh Thần Đại Pháp Sư - La Hán Tông, Hình bộ cũng
đưa người này lên mười vị trí đầu của Hắc Bảng, truy nã trong toàn bộ phạm vi
Đại Ninh.
Vấn đề là La Hán Tông không điên, vì sao lại làm mấy việc này vì Sở Hi
Thanh?
Danh Sách Chương: