“Ngu xuẩn!”
Ngoài Minh giới, Thần Bàn Nhược chỉ hơi nhướng mày, sau đó lập tức khôi
phục bình thường.
Hắn giống như không quá để ý đến tình cảnh của La Hầu.
Bóng người của Thần Bàn Nhược liên tục biến hóa, giằng co không ngớt với
Thánh hoàng đời thứ ba.
Thần Bàn Nhược dốc hết sức để thoát khỏi đây, Thánh hoàng đời thứ ba thì truy
kích phía sau.
Nhưng khi Táng Thiên chém ra búa thứ năm, làm cho sao La Hầu nứt toác ra,
Thần Bàn Nhược đã dừng lại không hư không.
Hắn vung tay lên, hiển hóa ra một mặt thuẫn gỗ màu xanh có tạo hình thô sơ,
chặn lại kiếm quang của Thánh hoàng đời thứ ba.
Khi kiếm thuẫn giao phong, Thần Bàn Nhược và thuẫn đều bị đánh bay ra ngoài
3 vạn trượng hư không.
Thuẫn gỗ của hắn tên là ‘Thái Ất thần thuẫn’, là tấm khiên đầu tiên sinh ra
trong thiên địa, truyền thuyết là do cành cây đầu tiên của Tạo Hóa thần thụ tạo
thành.
Tại 2000 vạn năm trước, khi thiên địa sơ khai, sau khi Khai Thiên Phủ phát nát,
nó đã từng trở thành pháp tướng của thiên quy Vạn Binh và Thuẫn Thiên.
Nhưng mặt thuẫn mạnh mẽ này, lại không thể chống lại lực lượng của Thánh
hoàng đời thứ ba.
Thần Bàn Nhược không thể không bay về sau để hóa giải lực lượng của Thánh
hoàng đời thứ ba.
Nhưng bản thân hắn không hề bị tổn thương, trên mặt vẫn thong dong tự nhiên.
“Dừng tay đi, chúng ta đã không cần giao thủ nữa.”
Thánh hoàng đời thứ ba quả nhiên đã dừng tay.
“Thần tôn từ bỏ nhanh như vậy?”
Bóng người hắn đứng trong hư vô, ánh mắt sâu thẳm: “Nghi thức tốn nhiều thời
gian như vậy, bỏ qua há không phải đáng tiếc?”
“Ngươi đang đổi một cách để khen vị Nhân hoàng kia của các ngươi sao?”
Thần Bàn Nhược nở nụ cười, vẩy ống tay áo: “Chuyện Táng Thiên thảo phạt La
Hầu, ta đã thua. Hắn đã thiết kế một cái cục tất bại, bây giờ ta không ngăn cản,
cùng lắm thì nghi thức hao tổn, nhưng nếu như ta dốc sức ngăn cản, nói không
chừng sẽ gặp tai ương ngập đầu. Chuyện không thể làm, tự nhiên cần bỏ thì
bỏ.”
Nếu ngay cả chân linh của La Hầu cũng sắp bại vong trong tay Sở Hi Thanh,
như vậy đúng là không cần tiếp tục nữa.
Thánh hoàng đời thứ ba thấy hắn chịu thua dứt khoát như vậy, trái lại còn thấy
ngạc nhiên và nghi ngờ.
Trong giọng nói của hắn ngậm lấy vẻ trêu tức: “Thủ đoạn của ngươi không chỉ
như vậy mới đúng.”
“Ha ha! Hôm nay ta là không thể không bại, trừ phi ta có năng lực như Đông
Hoàng hoặc Bàn Cổ, bằng không thì khó có thể kháng lại ý của các thần. Nếu
bạn họ không thèm để ý đến sự tồn vong của sao La Hầu, vậy thì theo bọn họ
đi.”
Thần Bàn Nhược cười tự giễu và khinh thường: “Còn các hạ, nói mấy lời nhảm
nhí này với ta, chẳng bằng an dưỡng đi. Sau khi sao La Hầu nát, nhân tộc các
ngươi còn phải đại chiến một trận, đến khi đó đừng hết sức.”
Hắn nghiêng đầu nhìn sao La Hầu: “Trận chiến tiếp theo, chính là kết cục của
Táng Thiên. Hắn hôm nay hoặc là ngã xuống, hoặc là nhập ma, thật là khiến ta
chờ mong, trận chiến này chắc chắn là rất đáng xem, sao có thể thiếu các hạ
được?”
“Chỉ là không biết vị Nhân hoàng kia của các ngươi còn có thể cho ta bất ngờ
không? Nếu hắn có thể quyết tử với các thần, ta sẽ cực kỳ bội phục hắn. Hay là
giải phong ấn cho Đế Oa? Có lẽ đây là cơ hội thắng duy nhất của các ngươi.”
Thánh hoàng đời thứ ba biết Thần Bàn Nhược vẫn đang tiến hành nghi thức,
quy mô vẫn rất to lớn.
Dù Táng Thiên đánh nát La Hầu, cũng khó tránh khỏi vận mệnh tử vong hoặc
nhập ma.
Dù là bây giờ, Thánh hoàng đời thứ ba cũng không nhìn thấy bất kỳ hi vọng
nào.
Tình cảnh bây giờ, trừ phi là giải phong ấn cho Đế Oa, bằng không nhân tộc
không thể thay đổi kết cục của Táng Thiên.
Trong đôi mắt thâm sâu của Thánh hoàng đời thứ ba, cũng ngậm lấy một tia mệt
mỏi khó mà phát hiện.
Dù sao thực lực của Thần Bàn Nhược cũng mạnh hơn hắn.
Nếu chỉ chiến đấu bình thường, Thánh hoàng đời thứ ba sẽ không tiêu hao nhiều
như vậy.
Nhưng muốn giữ chân Thần Bàn Nhược ở đây, để Thần Bàn Nhược không rảnh
quan tâm đến nơi khác, lại cố sức đề phòng Khi Thiên và Vạn Trá chi pháp ảnh
hưởng, đồng thời tìm kiếm bản thể của Thần Bàn Nhược.
Vì vậy dù chỉ giao thủ trong chốc lát, hắn cũng tiêu hao rất nhiều.
Thánh hoàng đời thứ ba lười che giấu, hắn biết Thần Bàn Nhược có thể phán
đoán ra.
Hắn chỉ là thở dài trong lòng.
Thiên địa này, lực lượng của Huyền Hoàng thủy đế là khắc chế Thần Bàn
Nhược nhất.
Nhưng mà vị Thánh hoàng đời thứ hai này, lại bị Thần Bàn Nhược tính toán, bại
vong trong tay Vọng Thiên Hống.
…
Trong Minh giới, Thất Sát Tinh Quân đã biến hóa ra ba đầu sáu tay.
Sở Hi Thanh thì vừa đối kháng với kiếm khí của Thất Sát Tinh Quân, vừa dốc
sức nghiền ép và bào mòn nguyên thần của La Hầu.
Cùng lúc đó, hắn còn đang ra sức luyện hóa nguyên chất cướp được từ La Hầu.
Nguyên chất là tinh huyết bản mệnh của thần linh, kết hợp và giao hòa với lực
lượng thiên quy.
Trong thế gian này, sau khi nhân tộc hoặc cự linh cô đọng Tiên Thiên Thần Thể,
đều chỉ được gọi là Bán Thần hoặc Siêu Phẩm.
Chỉ có nắm giữ nguyên chất, mới được coi là thần linh Vĩnh Hằng chân chính.
Có thể coi nguyên chất như cố hóa thể của lực lượng thiên quy, dung nhập một
phần thiên quy vào trong cơ thể mình.
Cái gọi chứng đạo Vĩnh Hằng, thật ra chính là quá trình nguyên thần lột xác, cô
đọng nguyên chất.
Vì vậy, nguyên chất càng nhiều càng thuần túy, thì Tiên Thiên Thần Thể cũng
càng mạnh, lực lượng càng lớn.
Thần linh muốn cô đọng nhiều nguyên chất hơn, nhất định phải dung hòa sâu
hơn với một thiên quy đạo luật.
Muốn chứng đạo Vĩnh Hằng, yêu cầu thấp nhất chính là ‘Thiên nhân đồng luật’,
nếu như đạt đến ‘thiên nhân hợp nhất’ hoặc là ‘cùng đạo hợp chân’, như vậy
nguyên chất sẽ thuần túy hơn, mạnh mẽ hơn.
Vì vậy Mộc Kiếm Tiên và Vấn Tố Y mới đăng thần, nhưng đã vượt qua đại đa
số thần linh Vĩnh Hằng.
Bọn họ đều là Thánh Giả và Chân Linh của mấy thiên quy, thậm chí là Sáng
Đạo Giả, đã đạt đến ‘cùng đạo hợp chân’, kết hợp và hoàn toàn khống chế thiên
quy.
Bản thân họ đại diện cho những thiên quy đó.
Vì vậy khi chứng đạo Vĩnh Hằng, bọn họ đều ngưng tụ nguyên chất cực mạnh,
Vấn Tố Y thậm chí còn nuốt chửng và luyện hóa một phần của Nguyệt Hi.
Đây cũng là căn nguyên cho sự mạnh mẽ của 12 Tổ thần.
Bọn họ kế thừa nguyên chất thần lực của Bàn Cổ, vừa sinh ra đã có lực lượng
chống lại các thần Hỗn Độn.
Nhưng theo Sở Hi Thanh phán đoán, đây cũng rất có thể là hạn chế của bọn họ.
Nguyên chất bắt nguồn từ Bàn Cổ quá mạnh, khiến cho 12 Tổ thần rất khó
chuyển hóa chúng thành thứ thuộc về mình.
Đây là vì sao 12 Tổ thần vẫn tiến bộ rất chậm chạp.
Là lý do vì sao Đông Hoàng có thể bước vào Tạo Hóa, mà Tổ thần Long Hi lại
không thể làm được.
Những thần linh Hỗn Độn kia cũng vậy, lực lượng của họ chiếm được từ thái
sơ, bắt nguồn từ ‘nguyên chất tiên thiên’ cổ xưa nhất trong thiên địa, đó cũng là
thứ không thuộc về bọn họ.
Có người nói mười mấy vạn năm gần đây, tình hình này đã cải thiện.
Trước kia, thần linh đều làm từng bước một, gia tăng tầng thứ thiên quy, để đạt
được mục đích ngưng tụ và luyện hóa nguyên chất.
Mãi đến khi Toại Nhân thị sáng tạo ra ‘nghi thức’ thiên quy, truyền cho nhân
tộc, cuối cùng đến Huyền Hoàng thủy đế thì hoàn thiện.
Ngu Công và Trí Tẩu mạnh mẽ như vậy, chính là được lợi từ đây.
Các thần cũng từ từ ý thức được chỗ tốt của ‘nghi thức’ khi chiến đấu với nhân
tộc.
Như Thần Bàn Nhược, Thần Thất Sát, Bạch Đế Tử, thậm chí là những Tổ thần
kia, bọn họ bắt đầu thông qua các loại nghi thức, cường hóa lực lượng bản thân,
luyện hóa nguyên chất.
Danh Sách Chương: