Kiến Nguyên đế cười khinh thường, ánh mắt lại rất bình tĩnh.
“Nhưng nói như thế nào đây? Trong họa có phúc, trong phúc có họa, Vô Tướng
thần tông thật sự là quá mạnh, mạnh đến mức khiến các thần không thể dung.
Ta vốn còn lo lắng thần kiếp, nhưng bây giờ thần kiếp sẽ ứng ở nơi nào thì khó
nói rồi.”
“Quốc sư, ngươi không cảm thấy tình thế bây giờ rất thú vị sao? Vô Tướng thần
tông càng mạnh, Đại Ninh của trẫm lại càng an toàn, có phải là rất trào phúng
không?”
“Chậc chậc! Ngươi nói Lý Trường Sinh kia tại sao lại mất lý trí như vậy? Hắn
rõ ràng là ẩn nhẫn mấy chục năm, kết quả vẫn là xe cát dã tràng. Một cái Tần
Mộc Ca, lại một cái Sở Hi Thanh, làm cho hắn quên hết tất cả.”
Sau đó Kiến Nguyên đế lại cầm một bình thuốc ở trên bàn lên: “Quốc sư, ngươi
đoán xem đây là thứ gì?”
Vũ Côn Luân liếc mắt nhìn qua, thần sắc chợt hơi động: “Lẽ nào là Hỗn
Nguyên Vô Cực đan? Chính là viên đan của ‘Xã Tắc thần điện’ cất giấu?”
“Đúng vậy!”
Khóe môi Kiến Nguyên đế hiện ra một vệt trào phúng: “Ta từng xin đại chủ tế
của Quần Sơn Xã Tắc chi thần nhiều lần, nhưng đều bị bọn họ từ chối. Mà bây
giờ, vì thu hồi cánh tay của mình, vị thần linh kia lại cam lòng dùng viên đan
dược này lòng thù lao.”
Trong mắt Vũ Côn Luân hiện ra ý cười khổ.
Tuy rằng Vô Tướng thần tông lấy được Thái Vi Viên, thực lực tăng mạnh.
Nhưng mà Kiến Nguyên đế chỉ nằm một chỗ, cũng có người mang chỗ tốt đến
trước miệng của hắn.
Quả thực là hết rủi đến may.
“Bệ hạ!” Vũ Côn Luân lắc đầu nói: “Ngươi cầm đồ của bọn họ, nhất định sẽ
phải trả giá đắt.”
“Đồ vật của thần linh, đương nhiên là không dễ cầm như vậy. Nhưng mà có
trẫm tứ hải giàu có, có tỉ tỉ con dân, có cái giá nào mà trẫm không trả nổi chứ?”
Kiến Nguyên đế trực tiếp đổ viên đan dược trong bình ra.
Viên đan này nửa trong suốt lại óng ánh long lanh. Bên trong còn có một cái
Thái Cực Đồ đang chuyển động, chuyển được một nửa thì lại biến thành hỗn
độn.
Kiến Nguyên đế liếc mắt nhìn một cái, rồi nuốt vào luôn.
Chân nguyên của hắn đã là nhất phẩm đỉnh phong, lập tức bành trường như
sóng triều.
Lúc này, toàn bộ vùng thiên địa này đều phát sinh biến hóa, bầu trời sáng rực,
vạn dặm không mây, mấy chục đạo lôi đình thô to như cự mãng bổ xuống
Chính Hòa điện.
Đại đa số lôi đình đều bị trận pháp của hoàng cung ngăn cản, nhưng vẫn có từng
tia từng sợi lôi đình rót vào trong điện.
Nhưng mặc kệ là Kiến Nguyên đế hay là Vũ Côn Luân, tất cả đều không để ý
đến những tia lôi đình này.
Vũ Côn Luân ngưng thần nhìn Kiến Nguyên đế một chút, sau đó vui mừng nói:
“Chúc mừng bệ hạ, hôm nay đã bước vào Siêu Phẩm!”
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Kiến Nguyên đế.
“Nhưng mà bệ hạ vẫn phải cẩn thận Tần Mộc Ca! Với thiên phú của nữ tử này,
chỉ mấy tháng là có thể khôi phục thực lực. Nhiều nhất ba năm, nàng tất sẽ bước
vào Siêu Phẩm!”
“Tần Mộc Ca…” Kiến Nguyên đế nheo mắt lại: “Việc Tần Mộc Ca, trẫm đã có
sắp xếp. Ngoài ra, trẫm đã bảo Tiếu Hồng Trần đến bắc địa, truyền đạt mệnh
lệnh cho trẫm, bọn họ sẽ hỗ trợ Tần Phụng Tiên một chút sức lực, sẽ không để
cho nàng làm hại triều ta.”
Sau đó hắn nhìn ra ngoài điện với hai mắt nóng rực: “Tăng tốc độ bên phía
Băng Thành đi, bây giờ trẫm càng ngày càng chờ mong lực lượng thuần âm
mấy trăm năm của nữ tử kia.”
Sức chiến đấu ‘Gần Thần’… hắn bây giờ cũng cách nó không xa. Thu được âm
nguyên của Vấn Thù Y, hắn tất sẽ bước vào ‘Gần Thần’ đỉnh phong.
…
Sở Hi Thanh đang điều động Dục Nhật thần chu đưa Sở Vân Vân và Lục Loạn
Ly về U Châu.
Thái Vi Viên đã mở núi từ hơn một canh giờ trước.
Khi mở núi, tất cả đều là gió êm sóng lặng, không có bất kỳ biến cố gì.
Đây là vì trận pháp phòng ngự của Thái Vi Viên vẫn rất nghiêm mật, ‘Tam Đế
thần nhãn’ kia cũng đủ mạnh để chấn nhiếp người khác.
Ngoài ra, bá chủ của phiến hải vực này là Cực Đông Băng Thành, Cực Đông
Băng Thành lại đang tây chinh, các thế lực khác ở trên biển lại không có tư cách
mưu đồ Thái Vi Viên.
Sở Hi Thanh phái mấy người Phong Liên Thành và Bá Thiên Lai về Thiết Kỳ
bang, hắn nhờ Tông Tam Bình sư huynh đưa bọn họ về.
Hắn còn không quên cho bọn họ chỗ tốt.
Bốn người đều được hắn đề bạt làm ‘Long vệ’, Sở Hi Thanh còn đáp ứng, chờ
lần này trở về, hắn sẽ rót long khí vào cho Phong Liên Thành.
Tâm trạng của Phong Liên Thành rõ ràng là có chút phức tạp.
Nếu như hắn bị rót long khí vào, thực lực nhất định sẽ tăng mạnh, quan hệ với
Sở Hi Thanh cũng càng thân thiết hơn.
Nhưng tương lai, một khi Sở Hi Thanh rơi đài, long khí suy yếu, Phong Liên
Thành cũng nhất định sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, nghiêm trọng nhất là sẽ tổn
hại đến căn cơ.
Sở Hi Thanh tự nhiên là không biết Phong Liên Thành suy nghĩ thế nào, hắn
vẫn điều động Phong Liên Thành, đưa mấy người Sở Vân Vân, Lục Loạn Ly,
Phong Tam trở về bắc vực.
Quãng thời gian tiếp theo, hắn cần ở lại Vô Tướng thần sơn, một mặt là để tiềm
tu, một mặt là vì cuộc chiến Nghiêm Châu.
Đại Ninh chinh phạt Nghiêm Châu, cho là thế thái sơn áp đỉnh.
Nhưng có khoảng ngàn vạn Cự linh lùi vào trong Nghiêm Châu, bọn họ toàn
dân đều là binh, vẫn có thể tổ chức mấy trăm vạn đại quân.
Còn có bách tộc sinh sống ở Nghiêm Châu, trong đó bao quát cả Dực tộc,
Thạch tộc, Mã tộc vân vân, bọn họ cũng không ưa thích hoàng triều nhân tộc
chút nào.
Còn có hoàng đình Bất Chu sơn không ngừng cung cấp vật tư cho bọn họ, thậm
chí là cả binh lực và cao thủ.
Có người nói hoàng đình Thiên Đế sơn cũng bắt đầu tham dự vào chiến sự phía
nam.
Vì đề phòng bất ngờ, Sở Hi Thanh vẫn phải tọa trận ở gần, chuẩn bị cứu viện
bất cứ lúc nào.
Danh Sách Chương: