Bách hộ Chương Minh nhìn vẻ mặt của cả nhà Tả gia, thì lại cười đắc ý.
“Đưa bọn họ lên đường đi! Đừng để bọn họ đi quá nhanh, thiếu khanh đại nhân
đã thông báo, phải cho bọn họ càng đau khổ, càng hối hận, thì trong lòng hắn
mới càng vui vẻ, càng sung sướng.”
Đám võ sư áo đỏ trên boong thuyền đều cười ha ha, từng người đều cầm một
thanh đao mổ lợn lên, đứng ở sau lưng tộc nhân của Tả gia.
Nhưng đúng lúc này, một đám phi tiêu to bằng tiền đồng bỗng nhiên xuất hiện ở
phía tây của con sông.
Tốc độ của phi tiêu cực nhanh, chỉ chớp mắt mà đã xẹt qua ba dặm mặt sông, đi
đến trước người bọn họ. Đồng thời, một bóng người yểu điệu bay xuyên qua
rừng rậm bên bờ sông, nàng đạp nước mà đi, bóng người nhanh như thiểm điện,
đi đến dưới chiếc thuyền quan này.
Bách hộ Chương Minh thấy thế thì cũng không bất ngờ chút nào.
Hắn nở nụ cười lạnh lùng, người khác thì cũng thôi.
Nhưng hộ vệ Tư Không Hinh của Tả Thanh Vân thì nhất định sẽ đến, cho nên
hắn đã có cách ứng phó từ trước rồi.
Lúc này, một tráng hán không râu, sắc mặt trắng nõn, tuổi tầm ba mươi ở bên
cạnh hắn bỗng nhiên đánh một trảo về phía trước.
“Hấp!”
Thân thể của kẻ này vừa thô vừa tô, nhưng giọng nói lại cực kỳ âm nhu.
Theo người này phát lực để hút, tất cả Kim Tiễn tiêu đầy trời kia đều bị hút đến
trước người hắn.
Sau đó, người này lại đẩy hai tay về phía trước.
“Xích!”
Tất cả những Kim Tiễn Tiêu kia lại phản xạ mà về, bay thẳng về phía Tư Không
Hinh.
Tả Thanh Vân nhíu mày.
Người này là cao thủ đại nội! Tu vị rõ ràng là vượt qua Tư Không Hinh nửa
bậc.
Lúc này, trên thuyền còn có hơn một trăm người, lại còn có nỏ Phi Hoàng quân
dụng, tất cả đều bắn về phía Tư Không Hinh.
Tư Không Hinh gian nan chống đỡ, cuối cùng bị tráng hán mặt trắng kia đánh
một quyền, rơi xuống dưới thuyền.
Tư Không Hinh không bị thương, nàng bay vút quanh thuyền, cố gắng tìm cơ
hội nhảy lên thuyền, nhưng lại bị tráng hán mặt trắng kia ngăn cản, không thể
lao lên.
Tuy rằng dáng người của tráng hán này rất cao to, nhưng thân pháp lại nhanh
nhẹn, không kém Tư Không Hinh. Song chưởng của hắn lại cực kỳ bá đạo.
Hắn mượn mưa tên phía sau, ngăn cản không cho Tư Không Hinh tiến vào
phạm vị mười trượng.
Bách hộ Chương Minh nhìn một lát, liền biết nữ tử này không có uy hiếp gì với
bọn họ.
Hắn cười đắc ý: “Còn lo lắng cái gì? Động thủ! Chỉ bằng một lục phẩm hạ như
nàng mà muốn cứu người từ tay Chúc công công sao, quả thực là nằm mơ. . .”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ truyền đến
từ mặt sông: “Như vậy thêm ta thì sao?”
Khoảnh khắc này, một luồng đao ý ngập trời nghiền ép thẳng về phía bọn họ!
Hơn một trăm vị võ sư áo đỏ ở trên thuyền đều có tu vị cửu phẩm, nhưng lúc
này, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ đau đớn khổ sở.
Điều này khiến cho mưa tên của bọn họ bị cắt đứt.
Mà Tư Không Hinh vẫn đang bị áp chế, liền nhân cơ hội này hóa thành ảo ảnh,
áp sát tráng hán mặt trắng, đoản đao của nàng đâm nghiêng, gần như đã đâm
vào trái tim của tráng hán mặt trắng. Kẻ sau lại đỡ được trong thế ngàn cân treo
sợi tóc, nhưng vẫn bị sức đao của Tư Không Hinh đánh cho bay ra mấy trượng,
toàn thân bị đánh rơi xuống dưới mặt nước.
Mà lúc này, Tả Thanh Vân lại vui mừng mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng
người đang đạp nước mà đến ở bên kia.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng mãnh liệt: “Hi Thanh?”
Sở Hi Thanh không đến tiễn đưa hắn, mà lại đến nơi này chờ bọn họ.
“Sở Hi Thanh!”
Bách hộ Chương Minh nhìn bóng người đạp nước mà đến trên sông kia, sắc mặt
âm trầm như nước.
Hắn đề phòng và cảnh giác với người này nhất, cuối cùng tên này vẫn mạnh mẽ
chen chân vào, cản trợ hắn ra tay với Tả gia.
Hôm qua, tên này chưa từng hiện thân, không đến tiễn đưa Tả gia, để cho bọn
họ buông lỏng cảnh giác.
Bằng không thì hắn sẽ không ra tay ở mặt sông quận Tầm Dương, mà sẽ chọn
nơi khác.
Việc này càng kéo dài hơn thì biến số cũng càng nhiều hơn, bạn bè và minh hữu
của Tả gia cũng có nhiều thời gian để phản ứng hơn, nhưng dù sao cũng mạnh
hơn là sắp thành lại bại ở Đông Châu này.
Con ngươi Chương Minh lập tức sáng ngời, mặt hiện ý mừng.
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện trong phạm vi năm dặm trên mặt
sông, không có một bóng người nào cả.
Trên mặt sông chỉ có một mình Sở Hi Thanh, độc thân đạp nước mà đến.
Không thấy tên thuộc hạ nào của Sở Hi Thanh, cũng không thấy vị cao thủ ngũ
phẩm thần bí kia.
Người này. . . quá bất cẩn.
Chương Minh không khỏi cười gằn: “Sở đường chủ tội gì phải như vậy? Thiên
đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn đến.”
Ngay khi hắn lời xong, hai bóng người bỗng nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ ở tầng
hai của thuyền, hai đạo bóng trắng cực nhanh, đánh thẳng về phương hướng của
Sở Hi Thanh.
Hôm nay, bọn họ dám ra tay ở quận Tầm Dương, tự nhiên phải có nắm chắc.
Danh Sách Chương: