Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, vết dọc trên trán của Kiếm Thị Phi đã từ từ mở ra.
Đó chính là thân thông mà hắn chiếm được từ Cự linh ba mắt.
Kiếm Thị Phi đang súc thế, chỉ cần con mắt dọc ở mi tâm này mở ra, liền có thể
phối hợp với một báu vật trong tay đồng môn Hoa Cửu Nhạn của hắn, đó là
Thiên La Địa Võng, tất cả thể bắt giết Sở Mính.
Điều này cũng có thể làm cho Sở Mính không có cơ hội rời khỏi bí cảnh thời
gian này.
Nhưng mà hắn không được toại nguyện, ngay trước khi mắt dọc của Kiếm Thị
Phi mở ra, Sở Mính đã hoàn thành súc lực trước. Khối khớp xương ở trong lòng
bàn tay nàng bỗng nhiên hiện lên một ánh sáng màu đen.
Ánh sáng màu đen này cuồn cuộn mà ra, cuốn theo ba người Sở Mính và Sở
Sơn Sở Thạch, biến mất ở trong con đường này.
Đây là thần thông Na Di, làm cho ba người bọn họ chuyển đến một nơi con
đường khác cách đó hơn trăm trượng.
Mà mọi người ở đây nhìn thấy vậy, bọn họ không khỏi tức giận đến hộc mái,
dậm chân đấm tường, lời nói còn mang theo vẻ không cam lòng.
“Móa, lại để bọn họ chạy thoát.”
“Tiện nhân kia chạy trốn quả thật là quá nhanh.”
“Đây đã là lần thứ bảy rồi, nếu như không phải biện pháp khắc chế thần thông
Dực Ma của nàng, vậy có lẽ chúng ta vẫn không thể bắt được nàng.”
“Khinh thường nàng rồi, nàng cũng không phải phế vật được nuông chiều từ
bé.”
Kiếm Thị Phi thì lại đứng im tại chỗ, mắt nhìn về phía trước, sắc mặt âm trầm,
ánh mắt lạnh lẽo.
Sau đó hắn phất tay áo một cái, quay người đi về một phía khác.
Vân Thiên Ca thấy thế không khỏi ngây người, mở miệng hỏi: “Kiếm huynh,
ngươi không đuổi nữa sao?”
“Không đuổi!” Kiếm Thị Phi dừng lại, cười khổ nói: “Ta vẫn quá coi thường
nàng, cũng coi thường thần thông Dực Ma của nàng. Địa hình trong Cửu Khúc
Ma Tràng quật này rất đặc thù, không thể nào vây bắt được. Nếu như đã không
thể đuổi theo, vậy thì đổi một phương pháp khác.”
Vân Thiên Ca suy tư: “Ngươi muốn nói đến Thạch Tâm huyết và Thời Ngân
thảo? Hành động này có chút bị động, không khác gì ôm cây đợi thỏ. Nữ nhân
này chưa chắc đã có can đảm chạy đến lấy hai thứ này ở dưới mắt của chúng
ta.”
Kiếm Thị Phi nghe vậy thì cười gằn một tiếng: “Sở Mính kiên trì không rời khỏi
bí cảnh, nguyên nhân duy nhất chính là vì hai thứ kia. Chỉ cần chúng ta tìm
được hai thứ này, sau đó an tâm chờ đợi là được. Ngươi yên tâm, nàng nhất định
sẽ đến!”
Kiếm Thị Phi nói đến chỗ này, lại tiếp tục đi về phía đó: “Nữ nhân này không
ngu xuẩn, chuyện ngươi nghĩ ra, nàng cũng có thể nghĩ ra được. Nữ nhân này
chắc chắn là có nắm chắc có thể lấy được Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết
ở trước mắt trong ta, cho nên mới kiên trì đến ngày hôm nay. Cũng bởi vậy,
chúng ta chỉ cần chờ nàng đến là được.”
Vân Thiên Ca nghe vậy thì hơi suy tư.
Hắn nghĩ kế hoạch này cũng rất ổn, chỉ là hành động truy sát kia đều là lãng phí
thời gian.
Điều này cũng làm cho mấy người Sở Mính và Sở Hi Thanh có cơ hội tụ tập lại.
Vân Thiên Ca lập tức đè ý nghĩ xuống.
Nếu như thương vong là không thể tránh khỏi, vậy thì không tránh nữa.
Nếu như cuối cùng vẫn không được, hắn có thể kiếm một chút Thạch Tâm
huyết và Lục khúc Thời Ngân thảo, đừng để cuối cùng lại tay không mà về.
Đây cũng là thứ mà mọi người hi vọng, cứ bỏ chỗ tốt vào túi trước cho an tâm.
Cùng lúc đó, bên ngoài trăm trượng, bóng người của ba người Sở Mính vẫn
đang lao nhanh.
Nàng chuẩn bị tìm một nơi an toàn và bí mật để thở dốc, khôi phục chân
nguyên.
Lúc này, tuy động tác của Sở Mính vẫn nhanh như chớp, nhưng nội tâm lại khá
buông lỏng.
Cảm giác thành công khi chạy thoát khỏi bờ sinh tử, làm cho nàng khá là thỏa
mãn.
Đám siêu thiên kiêu và Thiên trụ Kiếm Thị Phi kia, cũng chỉ đến vậy. . .
Chỉ cần nàng nghiêm túc, toàn lực ứng phó, vậy vẫn có thể ứng phó.
Sở Mính vừa bay nhanh vừa mượn thần thông Dực Ma để đánh vào không gian.
Nàng nghĩ rằng tông chủ Lý Trường Sinh nhất định đang ở trong Đạo Nhất điện
để nhìn nàng, thậm chí có thể còn có mấy vị đại trưởng lão kia nữa.
Những người này bây giờ cũng sẽ biết, tuy rằng sức chiến đấu của nàng bây giờ
không bằng Sở Hi Thanh, nhưng tiềm lực của nàng không yếu hơn tên tạp
chủng kia!
Nàng bây giờ chỉ thiếu truyền thừa Huyết Nhai mà thôi!
Chỉ cần nàng chuyển sang tu luyện Vô Tướng công, tu luyện Nhai Tí đao, vậy
Sở Mính nàng chắc chắn sẽ trở thành một thành viên trong Siêu thiên trụ của
thế gian này.
Ngay khi Sở Mính đang âm thầm tự sướng, thần sắc nàng bỗng nhiên hơi động,
quay đầu nhìn về phía sau.
Đám người Kiếm Thị Phi thế mà lại không đuổi theo?
Sở Mính thấy hơi kinh ngạc, sau đó khóe môi cong lên, hiện ra vài phần vui
mừng.
Nàng vẫn tăng tốc độ, bay hơn hai mươi dặm nữa thì mời dừng lại, trôi nổi trên
không trung.
“Mau bố trí trận pháp sử dụng thuật phong thủy đi, nhất định phải nhanh! Nhất
định phải khóa chặt vị trí của hai thứ kia.”
Thạch Tâm huyết và Thời Ngân thảo đều ở cùng một chỗ.
Sở Mính đã có chuẩn bị trước khi đi vào bí cảnh.
Trong tay nàng còn có một viên ngọc phù tam phẩm, nó có thể giúp nàng lấy
được hai thứ kia dưới mắt của đám người Kiếm Thị Phi.
Nhưng tốt nhất là có thể tìm thấy vị trí của Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết
trước đám người Kiếm Thị Phi, như vậy thì sẽ an toàn hơn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK