Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đi chết!”
Đây là một cự thần Siêu Phẩm có khuôn mặt như thằn lằn, hai lỗ tai buông
thõng đến tận ngực.
Hắn mở miệng như bồn máu của mình, khàn giọng gào thét về phía Sở Hi
Thanh: “Ngươi đi chết cho ta! Bộ tộc Tích Tượng chúng ta thà chết chứ không
chịu khuất phục! Giết ta, giết ta luôn đi! Bằng không ta nhất định sẽ làm thịt
ngươi, phá hủy Vô Tướng thần tông của các ngươi! Ta thề!”
Con Cự thần này đã cảm ứng được sức mạnh to lớn bên trong ngọc phù màu
tím.
Đây chắc là pháp thuật của nhân tộc, tác dụng là khống chế máu và trấn áp
nguyên thần.
Ngọc phù này vừa vào thân, hắn liền khó có thể phản kháng Vô Tướng thần
tông.
Vì vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng!
Một khi dung nhập ngọc phù này, như vậy đời này hắn chỉ có thể ở trong ma
quật này.
Hắn tình nguyện chết trong tay Sở Hi Thanh, cũng sẽ không dung nhập ngọc
phù này!
Sở Hi Thanh cũng hiểu ý nghĩ của đối phương.
Đổi thành là hắn, hắn cũng thà chết chứ không đáp ứng.
Hắn chợt đổi giọng: “Dung nhập ngọc phù này, ta sẽ cung cấp một ngày ba bữa
cho ngươi, lượng thịt của ngươi sẽ đối chiếu với Vương tộc của Bất Chu sơn,
còn có thể cải thiện điều kiện ăn ở của ngươi, thậm chí cho ngươi một chút
không gian để hoạt động. Vì trao đổi, mỗi ngày ngươi phải cung cấp năm giọt
tinh huyết cho Vô Tướng thần tông ta, nhất định phải là tinh huyết đã loại bỏ ấn
kỳ và linh thức, thế nào? Nghĩ kỹ đi!”
Sở Hi Thanh cảm thấy trình độ quản lý Vạn Ma quật của Vô Tướng thần tông
quá thô thiển.
Không giống người hiện đại bọn họ, nuôi heo còn phải mát xa cho heo, cho heo
nghe nhạc, cho heo vận động, như vậy chất thịt mới tốt hơn.
Giống như Vạn Ma quật này, chất lượng tinh huyết có thể tốt sao?
Điều kiện ác liệt như vậy, bảo sao tù nhân muốn tạo phản.
Hiện giờ, mỗi ngày Vô Tướng thần tông đều rút hai giọt tinh huyết từ đám cự
thần này.
Nhưng nếu như cho đối phương ăn ngon để bồi bổ, vậy rút gấp đôi cũng không
có vấn đề, mà chất lượng còn tốt hơn.
Còn về phần tiền bạc chi tiêu, hoàn toàn có thể bán tinh huyết để kiếm về.
U Châu gần biển, bọn họ có thể bắt một con Hải thú ở trong biển, hoặc một con
Kình côn, liền đủ để đám Cự thần này ăn nhiều ngày.
Đầu Cự thần này vốn đang tràn đầy căm phẫn, xúc động chờ chết.
Sau khi nghe vậy thì hắn lại ngẩn người, hiện ra mấy phần ngạc nhiên và nghi
ngờ.
Sở Hi Thanh thấy thế, khóe môi hơi cong lên, gương mặt tuấn tú xuất trần hiện
ra ý cười hiền lành: “Ngươi là cự thần thời viễn cổ, ít nhất còn có thể sống hơn
trăm vạn năm nữa. Không ngại suy nghĩ một chút, đợi đến ngày ta ngã xuống,
thậm chí Vô Tướng thần tông bị diệt, ngươi vẫn có cơ hội phản kháng và chạy
ra ngoài, không cần để ý đến đoạn thời gian ngắn ngủi này.”
Nhưng vào lúc này, phía dưới lại truyền lên một tiếng rít gào.
“Tích La Đạt, ngươi đừng nghe hắn! Ngươi cái tên ngu xuẩn này, thế mà lại
động lòng thật? Lẽ nào ngươi không rõ, hắn đang coi ngươi là súc vật, đây là
cho heo cho chó ăn. . .”
Sở Hi Thanh không khỏi híp mắt lại, hiện ra một vệt ánh sáng nguy hiểm.
Không chờ kẻ này nói xong, Sở Hi Thanh liền cầm Tru Lục thần đao chém
xuống phía dưới.
Sở Hi Thanh biết kẻ này cũng là một kẻ có thực lực tương đối xuất chúng trong
đám cự thần ở đây, là nhân vật cấp thủ lĩnh, vì vậy ra tay không hề lưu tình.
Không thể để cho tên tạp chủng này nói tiếp, bằng không thì công tác ‘thuyết
phục’ của hắn sẽ gian nan hơn.
Ánh đao màu đỏ ngòm này đã rút khô chín phần chân nguyên và khí huyết của
hắn, nhưng cũng chém diệt đầu nguồn của tiếng nói kia!
Sở Hi Thanh lại cảm thấy nguyên khí thiếu thốn, sau đó hai viên ‘Bàn Cổ chi
tâm’ của hắn lại nhảy mạnh lên lần nữa, khí huyết và chân nguyên lại khôi
phục.
Bên trong Vạn Ma quật này, nhất thời hoàn toàn tĩnh lặng.
Tất cả cự thần đều nhìn tình cảnh này mà không nói gì.
Trong đầu bọn họ đều lóe lên một ý nghĩ.
Đúng là Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết!
Tên tạp chủng nhân tộc này, quả thực là có năng lực giết chết đại đa số người
trong bọn họ.
“Không đúng, cái lôi đình này!” Một cự thần trong đó lại kêu lên: “Thần Ý Đao
Tâm của hắn có vấn đề, chúng ta không thể đánh nát được. Đó là Kim Cương,
là Trừ Tà thần lôi!”
Sở Hi Thanh không để ý đến tiếng kêu gào ở bên dưới, hắn lại nhìn vào cự thần
tên Tích La Đạt này.
“Thế nào? Nghĩ đến đâu rồi? Ta không thể cho ngươi quá nhiều thời gian, mười
cái hô hấp, nếu ngươi không đáp ứng, Sở mỗ sẽ giúp ngươi.”
Nhưng vào lúc này, ba vỗ ý niệm cực kỳ hùng vĩ và mênh mông bỗng nhiên
nghiền ép lên trên, ép thẳng vào nguyên thần của Sở Hi Thanh.
Nếu như nguyên thần của đám cự thần Siêu Phẩm này như những mặt hồ nhỏ
hoặc tảng đá, thì ba đạo thần thức ý niệm này chính là đại dương mênh mông
hoặc núi lớn Côn Luân!
Thân thể của Sở Hi Thanh không khỏi run rẩy.
Hắn rên một tiếng, miệng tràn ra một vệt máu tươi.
Nhưng khí trụ màu máu quanh người Sở Hi Thanh lại càng mạnh mẽ hơn.
Thần ý như đao của hắn lại tàn phá và hủy diệt tất cả mọi thứ chung quanh.
Tất cả cự thần Siêu Phẩm ở nơi này đều phát ra từng trận kêu rên.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng hồi hộp, liếc mắt nhìn xuống phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK