Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiết Tiếu Sinh nghe vậy lại không chậm trễ, chắp tay nói: “Tuân lệnh Kỳ chủ!
Tiếp theo kính xin Kỳ chủ cẩn thận.”
Hắn và Lục Cửu Ly ngự không mà lên, bay thẳng về phía Mi gia trang.
La Hán Tông cũng hơi gật đầu: “Ta sẽ chờ ở hai trăm dặm phía nam, nếu Đao
Quân gặp nguy hiểm, có thể mời ta lại đây bất cứ lúc nào.”
Hắn lui về phía sau, rồi biến mất khỏi vùng hư không này.
Sở Hi Thanh không khỏi ‘chà chà’ hai tiếng, nghĩ thầm vị Đại pháp sư này thực
sự là một người kỳ lạ.
Sau đó, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mộ phần của Thiết Cuồng Nhân, sau đó
lấy ra mười mấy món đồ nhắm rượu nóng hổi, đặt trước người mình.
Hắn tự uống một mình, mỗi khi uống một chén rượu đều sẽ đổ một chén xuống
trước người mình.
Sở Hi Thanh vừa ăn vừa lắc đầu.
Rượu là rượu ngon, món ăn thì lại hơi kém một chút, không so được với trình
độ của Lưu Nhược Hi.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, bí cảnh thời gian cũng sắp kết thúc rồi, không biết hai
người Lục Loạn Ly và Lưu Nhược Hi ra sao rồi?
Hắn vừa nghĩ đến đây, liền mở màn sáng của mảnh vỡ Thần Khế thiên bi ra.
“Loạn Ly, Nhược Hi, bình an không?”
Vẫn là lời ít mà ý nhiều, giữa những hàng chữ đều lộ ra khí tức bần cùng.
Để Sở Hi Thanh lúng túng chính là, mãi đến hai khắc sau, Lưu Nhược Hi mới
trả lời một chữ: “An!”
Sau Lưu Nhược Hi, Lục Loạn Ly mới đáp lại: “Không cần ngươi lo!”
Lúc này, trong bí cảnh thời gian, Lục Loạn Ly đang ôm ngực, tức giận nhìn màn
sáng trước mắt.
Cái tên Sở Hi Thanh khốn kiếp này, tận một năm rưỡi rồi mà không liên hệ với
nàng. Mãi đến khi bí cảnh sắp kết thúc thì mới gửi vài chữ ngắn ngủi qua.
Còn nữa, Sở Hi Thanh đi Cực Đông Băng Thành là chuyện gì xảy ra? Thời
điểm này hắn đi băng thành làm gì?
Hắn lén lén lút lút như vậy, hiển nhiên là trong lòng có quỷ.
Nàng cực kỳ tức giận, bộ ngực thiếu nữ cũng phập phồng bất định.
Lục Loạn Ly lườm Lưu Nhược Hi ở bên cạnh một cái: “Ngươi trả lời hắn làm
gì! Không cần để ý đến hắn.”
Lưu Nhược Hi cười lắc đầu, không đáp lại.
Chủ thượng rất tốt với nàng nha, vì sao không đáp lại?
Vừa rồi, nàng chủ yếu là muốn tiết kiệm tiền.
Lục Loạn Ly không thể làm gì Lưu Nhược Hi.
Nữ nhân này chính là loại hình miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mặt ngoài
nhìn như mềm nhũn, nhưng nếu như thật sự dám bóp một cái, vậy thì nhất định
sẽ là tay đầy máu.
Lục Loạn Ly hừ một tiếng, lại đưa mắt nhìn vào màn sáng: “Chờ ta đi ra ngoài,
ngươi luận bàn với ta một lần.”
Trong mắt nàng hàm chứa chờ mong.
Sở Hi Thanh nhất định không ngờ được, trong một năm rưỡi này, tu vị và Đại
Minh Vương Luân của nàng tiến bộ đến mức nào.
Trước khi đi vào, nàng không phải là đối thủ của Sở Hi Thanh, sau khi đi ra
ngoài thì chưa chắc.
Tại quận Tú Thủy, khóe môi Sở Hi Thanh hơi giật giật.
Xem ra nha đầu Loạn Ly này tức giận không nhẹ nha.
Nhưng từ giọng nói của Loạn Lý, có thể thấy hai người không chỉ bình an, mà
còn thu hoạch không ít.
Sở Hi Thanh rất là vui mừng, trả lời một câu “Cũng được”.
Sau đó hắn lại nhíu mày.
Hai khắc đồng hồ, hắn đã uống hết một vò rượu, ngay cả đồ ăn cũng hết một
nửa rồi, chung quanh lại vẫn lặng lẽ.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm, liền hiểu nguyên do, hắn trực tiếp ném chén rượu
trong tay về phương bắc.
“Đều lùi ra xa một chút, lùi ra ngoài hai trăm dặm đi! Nơi này không cần bốn
người các ngươi bảo vệ!”
Chén rượu kia bay ngang trời, trực tiếp bay qua năm mươi dặm, nện vào trước
một hang động nhỏ.
Bên trong hang động, Phong Liên Thành đang ẩn thân ở đây liền nhíu chặt lông
mày, nhìn mảnh vỡ chén rượu ở trước mắt.
Thần sắc hắn nghi ngờ không thôi.
Năng lực cảm ứng của Sở Hi Thanh lại mạnh như vậy?
Là Thái Thượng Thông Thần? Hay là Nhai Tí đao ý?
Độn pháp của Phong Liên Thành rất cao, thân lại mang bí bảo, năng lực ẩn độn
cực kỳ mạnh mẽ.
Sở Hi Thanh lại vẫn có thể cảm nhận được vị trí chính xác của hắn.
Là vị Tinh Thần Đại Pháp Sư kia nhắc nhở sao?
Dường như không giống.
Sở Hi Thanh biết rõ hắn có thể mang ý xấu, nhưng vẫn dửng dưng ngồi uống
rượu tại đó.
Đây là không sợ hãi? Hay là phô trương thanh thế?
Còn nữa, vì sao Sở Hi Thanh lại nói là bốn người?
Phong Liên Thành không nhìn thấu sâu cạn của Sở Hi Thanh, cũng không mò ra
ý nghĩ của vị này.
Hắn suy ngẫm một lát, liền lui về phía sau một bước, hòa làm một thể với gió
núi, yên lặng bay đi xa.
Trước khi tìm hiểu rõ sâu cạn của Sở Hi Thanh, trước khi có đủ nắm chắc, hắn
tuyệt đối không thể manh động.
Vào thời khắc Phong Liên Thành ẩn thân vào cuồng phong, cách đó không xa
lại truyền ra một tiếng cười to.
“Không hổ lỳ Kỳ chủ, Bá mỗ che giấu sâu như thế mà còn bị Kỳ chủ phá hiện.
Thuộc hạ tuân mệnh Kỳ chủ, kính xin Kỳ chủ cẩn thận.”
Đó là chính Nhất Côn Định âm – Bá Thiên Lai.
Người này nói xong liền trực tiếp ngự không mà đi, hóa thành một đạo ánh sáng
chói mắt, bay về phía xa xa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK