Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần sắc Kiếm Tàng Phong rất khổ sở, than nhẹ: “Bây giờ ta chỉ hận võ đạo của
mình tiến bộ quá nhanh! Vẫn làm tiểu sư đệ được DIệp sư tỷ chăm sóc thì tốt
biết bao.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi cạn lời.
Ngay khi hắn định mở miệng châm chọc, Sở Hi Thanh bỗng nhiên biến sắc, đưa
mắt nhìn về phía trước.
Con đường phía trước là một tòa không gian khổng lồ, chiếm diện tích cực lớn.
Diện tích nơi này phải trăm dặm, cao ngàn trượng, chiếm cứ quá nửa không
gian trong lòng núi, bên trong có có một đám cung điện to lớn, đài các nguy
nga, tầng lâu cao vút.
Để cho Sở Hi Thanh kinh ngạc là một đám hài cốt ở phía trước cung điện. Bọn
chúng chỉ còn lại xương khô, khoác đạo bào đã rách rưới mà mục nát không
chịu nổi, số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn, tất cả đều chỉnh tề ở trước cung
điện, tạo thành một cái ‘Thái Vi Lưỡng Nghi trận’ cực lớn.
Trừ cái đó ra, nơi này còn có vài bóng người nữa.
Con ngươi Sở Hi Thanh hơi co lại, hiện ra vẻ kinh dị.
Hắn đang nghĩ xem đám người này tiến vào bằng cách nào? Thế mà lại có thể
đến trước bọn họ?
Sở Hi Thanh nhìn thấy bảy bóng người đang trôi nổi phía trên cung điện.
Hắn biết hai người trong số đó, một là Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh
từng khiêu chiến hắn, một là sư tôn của Vạn Kiếm Sinh, Ma Lưu Đao Vương –
Trang Nghiêm của Thần Đao môn.
Năm người còn lại thì khá thần bí, bọn họ đều khoác áo bào màu đen. Một
người cầm đầu lại đội một cái mũ cao tận ba thước, trên mặt đeo một cái mặt nạ
màu bạc, vị trí mi tâm của mặt nạ có một chữ ‘Thần’ màu vàng.
Bốn người còn lại cũng mặc trang phục tương tjw như thế, chỉ là mũ cao ở trên
đầu bọn họ không cao bằng, chỉ cao có một thước.
Bọn họ cũng không có mặt nạ, mà là dùng một miếng vải đen buông xuống từ
trán, bao trùm toàn bộ khuôn mặt.
Trên miếng vải đen kia còn có viết vài chữ triện để phân biệt là ‘Thị Nhất’, ‘Thị
Nhị’. ‘Thị Tam’, ‘Thị Tứ’, chữ có màu trắng bạc.
Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, lập tức nghĩ đến một danh từ, còn có một
lượng lớn tin tức liên quan đến cái danh từ này.
“Đao Quân cẩn thận.” La Hán Tông nhìn về phía đám người kia với ánh mắt vô
cùng kiêng kỵ: “Đây là hóa thân của ‘Quần Sơn Xã Tắc chi thần’ và Thần thị
của nàng! Trước kia ta từng dây dưa với bọn họ một lần, rất vướng chân vướng
tay, cũng rất phiền toái.”
Sở Hi Thanh hơi híp mắt lại, đôi con ngươi màu xanh lam hiện ra vẻ căm ghét
và sát cơ lạnh lẽo: “Một đám con mọt chết tiệt mà thôi! Cự linh ngụy thần, cũng
dám lấy ‘Xã tắc’ làm hiệu?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cũng đồng cảm mà gật đầu.
Quần Sơn Xã Tắc chi thần, là một Cự linh sinh ra ở thời đại Viễn cổ, cũng là
một trong những cự thần có khá nhiều tín đồ trong nhân tộc.
Nhân tộc Thần Châu thờ phụng Quần Sơn Xã Tắc chi thần, cái này phải nói đến
khi nhân tộc vẫn còn ở Bất Chu sơn.
Khi đó nhân tộc vẫn còn làm nô lệ cho các bộ lạc Cự linh Bất Chu sơn.
Bọn họ bị Cự linh nghiền ép và dằn vặt, ngoại trừ làm trâu làm ngựa cho các
chủ nhân ra, đôi khi còn phải trở thành đồ ăn và điểm tâm của Cự linh.
Sinh hoạt trong thời đại tối tăm và tàn khốc đến cực điểm đó, hơn nữa còn
không có bất cứ hi vọng nào, nên có rất nhiều người bắt đầu mong chờ vào
thần.
Bọn họ những cự thần Vĩnh Hằng kia là thần linh, thành kính và sùng bái, cố
gắng mượn lực lượng cự thần để thoát khỏi biển khổ.
Quả thật là có mấy người thành công, bọn họ trở thành Thần thị, tế ti của một số
thần linh, thu được lực lượng do cự thần ban tặng. Từ đó giúp đám cự thần kia
‘nuôi dưỡng’ tín đồ, trở thành cái gọi là ‘người trên người’.
Mãi đến tận khi Hoàng Hi và Phong Hậu dẫn nhân tộc xuôi nam thì tình huống
này mới thay đổi.
Trên đường xuôi nam, Hoàng Hi đã không tiếc dùng những pháp quy nghiêm
khắc và tàn khốc nhất, cấm chỉ nhân tộc Thần Châu tín ngưỡng và sùng bái bất
kỳ cự thần Vĩnh Hằng nào.
Tiếc là chính Hoàng Hi cũng không thể quét dọn sạch sẽ.
Theo Hoàng Hi và Phong Hậu mất tích, các loại tín ngưỡng cự thần lại mọc lên
như nấm, nhanh chóng phát triển trong nhân tộc, hơn nữa các đời đều cấm mà
không dứt.
Khi đó có rất nhiều quan lớn và quý tộc đều tham dự vào.
Những tinh anh của nhân tộc này, muốn mượn thần linh để thu hoạch lực lượng,
cũng có người đối kháng và chinh chiến với Cự linh quá lâu, bắt đầu từ từ tuyệt
vọng với tương lai của nhân tộc.
Bọn họ cho rằng chống lại là vô dụng, nhân tộc không thể chiến thắng thần linh.
Đường ra duy nhất của nhân tộc, chính là thành kính và tín ngưỡng những cự
thần này, thu được tha thứ của các thần, cũng mượn lực lượng của các thần để
sống hòa thuận với tứ đại hoàng đình Cự linh phương bắc.
Vì vậy nên ba đời Thánh hoàng nhân tộc đều không thể quét sách những giáo
phái cự thần này.
Đặc biệt là sau đời Thánh hoàng thứ ba, còn có một chút hoàng triều nhân tộc
công khai tế tự, muốn nhận được các cự thần che chở.
Để người vui mừng chính là, những hoàng triều công khai tế tự cự thần kia, đều
là những hoàng triều sắp kết thúc, không nhà nào có thể sống quá 30 năm.
Nhưng mà rất nhiều giáo phái cũng nhờ vậy mà vững chắc và lớn mạnh, bọn
chúng giống như những cái u ác tính sinh trưởng trong cơ thể, không thể loại
bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK