“Nếu như có sinh tử lôi, tiền lời sẽ càng cao. Ví dụ như một trận chiến này,
trước khi người vẽ chiến đồ xong, bàn cược đã lên đến bốn vạn lượng bạc. Vị
công tử nhà quận thừa kia còn muốn ‘tranh đài’ với chúng ta, trong tay hắn
không có võ đài, nên phải lấy thêm ba vạn lượng tiền đặt cược. Chỉ là. . .”
Sở Vân Vân cau mày nhìn đám người than thở, thờ ơ đi ra ngoài kia.
Nàng rất không yêu thích cái nghề nghiệp cá cược này.
“Không đóng được!” Vẻ mặt Sở Hi Thanh cũng rất bất đắc dĩ: “Tháng trước ta
đã truyền tin phù, để cho các ngươi đổi hình thức kinh doanh rồi đúng không?
Sau này, khách muốn tiến vào Thắng Bại Lâu, nhất định phải có ngân phiếu ba
ngàn lượng. Chúng ta cũng không cầm cái, chỉ rút phần trăm từ các giao dịch,
bán rượu và cơm canh, như vậy thì không còn là sòng bạc nữa. Còn tất cả võ đài
ở bên ngoài, người muốn đặt cược nhất định phải có tu vị cửu phẩm, hơn nữa
chỉ giới hạn năm lượng bạc, nên cũng không gây họa cho dân chúng bình
thường.”
Trong lòng Sở Hi Thanh cũng biết vị ‘muội muội’ này rất chính trực.
Nếu như không phải hắn truyền tin về khi ở quận Tầm Dương, sửa đổi quy củ
của Tả Thanh Vân. Thì có lẽ Sở Vân Vân đã đóng của Thắng Bại Lâu trước khi
hắn trở về rồi.
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng quay đầu qua chỗ khác: “Ta
không nói là muốn đóng.”
Hình thức kinh doanh của Thắng Bại Lâu, không chạm đến điểm mấu chốt của
nàng.
Huống hồ. . . bọn họ cũng rất thiếu tiền.
Sở Hi Thanh còn muốn nói điều gì đó, liền nghe thấy tiếng cười lạnh của Lục
Loạn Ly truyền đến: “Đem tiền trả lại cho ngươi? Dựa vào cái gì? Là chính
người muốn tranh đài, chính ngươi muốn đặt cược, tự chọn lôi thủ, bây giờ thua
lại muốn đòi tiền lại? Nào có chuyện tốt như vậy? Ngươi là em rể của quận
thừa, không thua nổi thì đứng chơi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa.”
Sở Hi Thanh nhướng mày lên, hắn bước nhanh đến trung ương, đạp nhẹ xuống
đất một cái, thân hình liền bay vọt lên, nhẹ nhàng nhảy đến một gian phòng
riêng trên tầng bốn.
Không ngờ nơi này đang giương cung bạt kiếm, mấy người Kế Tiễn Tiễn và Lỗ
Bình Nguyên, cộng thêm một đám võ sư áo đỏ của Thắng Bại Lâu đã rút binh
khí.
Chỉ có Lục Loạn Ly vẫn bình tình thong dong ngồi tại chỗ, nàng cầm chén trà,
mỉm cười lạnh lùng.
Đối diện bọn họ là hai công tử trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ.
Một người có dáng người hơi cao, cường tráng mạnh mẽ, ngũ quan tuấn lãng.
Một người thì gầy gò ốm yếu, dung mạo âm nhu, tựa như một cô gái.
Phía sau bọn họ cũng có mười ba tên hộ vệ, trong tay bọn họ cũng cầm đao
kiếm sáng choang, ngưng thần đề phòng.
Sở Hi Thanh nhảy vào trong, lạnh lùng quét mắt nhìn những hộ vệ này một
chút: “Thu binh khí lại! Bằng không ta sẽ để cho các ngươi không đi ra khỏi Cổ
Thị tập này.”
Ngay khi hắn vừa mới nói xong, một con cự thú đầu rồng thân sài đột nhiên
xuất hiện ở sau lưng Sở Hi Thanh.
Nó không có động tác dị thường nào, chỉ ngậm chiến đao trong miệng, lạnh
lùng nhìn chằm chằm vào những người này, nhưng uy thế lại cực kỳ kinh người.
Lúc này, có tám trong mười ba tên hộ vệ kia đã miệng mũi tràn đầy máu tươi.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vừa cố gắng chống đỡ, vừa liếc mắt nhìn lẫn nhau.
Mãi đến khi vị công tử trẻ tuổi cường tráng kia giơ tay lên, những hộ vệ này
mới như trút được gánh nặng, dồn dập thu đao kiếm vào trong vỏ.
Những người này đều âm thầm hoảng sợ, lòng thầm nói vị Sở Nhất Đao này
quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hiển nhiên là đối phương còn chưa dùng toàn lực, nhưng bọn họ đã cảm giác
thần niệm đau đớn, giống như bị đập vụn, không thể chịu nổi.
Khi những người hộ vệ này thu hồi đao kiếm, Kế Tiễn Tiễn cầm đầu đám người
Tây Sơn Đường cũng lạnh lùng thu hồi binh khí.
“Hay cho một Sở Nhất Đao! Đúng là đao ý siêu tuyệt, uy phong bá đạo.”
Công tử trẻ tuổi cường tráng đứng dậy, ôm quyền về phía Sở Hi Thanh, cười
nói: “Tại hạ Nguyên Đỉnh, là người thân của quận thừa mới bản quận. Hiện nay
Nguyên mỗ mới đến đây, muốn kiếm một nghề nghiệp mưu sinh tại quận Tú
Thủy này, xin Sở thiếu hiệp nhường cho một hai, đem chuyện kinh doanh ở
Miếu thị này bán cho ta, giá cả dễ bàn.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, nhìn người này với vẻ trào phúng: “Ta nghe thuộc
hạ của mình nói, các hạ chỉ định ra giá mười lăm vạn lượng bạc? Trong đó còn
muốn nợ mười vạn lượng, sẽ trả góp theo giai đoạn.”
Việc kinh doanh tại Miếu thị này, không phải là hắn nhất định phải nắm trong
tay mình.
Chỉ cần giá tiền thích hợp, hắn sẽ bán ngay.
Nếu như có thể kiếm một khoản tiền mặt, liền làm cho Sở Vân Vân vui vẻ, cớ
sao không làm?
Tuy nhiên, da mặt của tên họ Nguyên này thật sự quá dày.
Thu nhập một tháng của Thắng Bại Lâu này, ít nhất cũng là bố vạn lượng bạc
trở lên. Người này chỉ ra giá mười lăm vạn lượng bạc, lại còn muốn ăn chặn quá
nửa tiền trong đó.
Danh Sách Chương: