Tư Vô Pháp cũng nhướn mày lên, sau đó không thể tin được mà tiến lên một
bước: “Chu lão đệ chờ một lát, hơi thở này . . . là Thần Thương của Tần Mộc
Ca!”
Mà lúc này, trên một đỉnh núi khác, sắc mặt Lục Loạn Ly cũng đã đen xì và âm
trầm như nước.
Nàng biết ngay mà, với cái thực lực mèo quào của Sở Hi Thanh mà chạy đến
tham gia tranh cướp bí cảnh, nhất định sẽ rất nguy hiểm, có thể nói là không có
chuyện tốt.
Mấu chốt là bây giờ nàng vắt hết óc để suy nghĩ mà vẫn không thể nghĩ được
biện pháp nào để cứu người.
Không được!
Nàng không thể ngăn cản Thần Cơ Học Sĩ - Tư Đồ Lễ kia, cũng không thể ngăn
cản cuộc chiến của Ma Thần – Táng Thiên và Vân Hải Kiếm Khôi. Nhưng nàng
nhất định phải cứu Sở Hi Thanh ra khỏi bí cảnh này.
Lục Loạn Ly lại không chú ý đến hơi thở lạnh lẽo của Sở Vân Vân ở bên cạnh,
Sở Vân Vân bỗng nhiên nắm chặt tay.
“Thần Chi Thương?”
Nàng hơi sững sờ, cảm ứng khí huyết dao động trong cơ thể mình.
Đây rõ ràng là cộng hưởng!
Quanh đây có người thức tỉnh thiên phú huyết mạch tương tự với nàng rồi sao?
Là Sở Hi Thanh sao?
Tiếc là chân nguyên của nàng đã hoàn toàn biến mất, không thể nào xuyên
thủng cấm pháp bên ngoài của tòa bí cảnh cửu phẩm này, để tìm hiểu tình hình
bên trong.
Mà lúc này, ở bên trong bí cảnh, theo Ma Thần – Táng Thiên vỗ một chưởng
xuống, toàn bộ không gian ở quanh độ đều giống như một món đồ chơi ở trong
lòng bàn tay hắn.
Tất cả đều đang vặn vẹo thu nhỏ lại, cũng kêu răng rắc, trong không gian xuất
hiện vô số vết nứt, nhìn qua giống như một quả cầu thủy tinh sắp nổ tung.
Tuy nhiên, khi bàn tay kia nắm lại, muốn bóp hai bộ Vân Hải Kiếm Khôi ở
trong lòng bàn tay, thì mu bàn tay của Ma Thần – Táng Thiên lại đột nhiên bị
chọc thủng bởi vô số lỗ nhỏ, vô số kiếm khí ác liệt xuyên ra từ bên trong, đâm
thủng và xé rách bàn tay hư ảo này. . .
Mà không ngờ lại có thêm hai bộ Vân Hải Kiếm Khôi đi ra từ cánh cửa ở trên
không trung, kiếm quang của chúng nó chỉ thẳng vào bàn tay của Ma Thần –
Táng Thiên, vô số hàn lực còn lan tràn về phía bản thể của Ma Thần – Táng
Thiên.
Nhưng vị Ma Thần – Táng Thiên này không hề để ý, chỉ chớp mắt mà bàn tay
phải của hắn đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn đang đem càng nhiều sức mạnh và ý chí hàng lâm xuống thế giới này,
giống như một con cá voi có hình thể cực lớn nhảy vào một ao nước, nó sẽ
nghiền ép, chèn nát và hất tung tất cả.
Trước bia đá chữ Mộng, Mộ Linh không dám nhìn trận chiến của Ma Thần –
Táng Thiên và Vân Hải Kiếm Khôi, hắn đang quỳ một chân trên mặt đất, vẻ
mặt tràn đầy sùng bái và mừng rỡ nhìn Tư Đồ Lễ ở trên ao thuốc.
Vận mệnh của hắn và sư tôn Tư Đồ Lễ có liên quan đến nhau, sư tôn Tư Đồ Lễ
càng mạnh, thì tên đồ đệ như hắn sẽ có tiền đồ rộng lớn hơn.
“Quá chậm!”
Tư Đồ Lễ đã hoàn thành khung xương, hắn đang chờ các loại máu thịt và kinh
mạch, gân mô đắp lên trên khung xương.
Lúc này, linh hồn của hắn nhìn lên trên không một chút.
Sức mạnh của Ma Thần – Táng Thiên vẫn vượt qua bốn bộ Vân Hải Kiếm Khôi
một bậc.
Vấn đề là trận pháp của tòa bí cảnh cửu phẩm này sắp không chịu nổi sức mạnh
của bọn họ nữa rồi.
Một khi cấm trận của bí cảnh biến mất, Tư Vô Pháp và Chu Hùng Bá ở bên
ngoài nhất định sẽ nghĩ biện pháp can thiệp.
Tư Đồ Lễ liền nghiêng đầu nhìn hai bên ao thuốc một chút, Bạch Tiểu Chiêu và
Lệ Mãn Sơn vẫn đang thả máu ở nơi đó: “Tốc độ lấy máu vẫn chưa đủ nhanh,
chậm thì sẽ có biến cố, nhất định phải càng nhanh càng tốt.”
“Xin nghe mệnh sư tôn!”
Mộ Linh nghe thấy thế thì cười gằn, hắn cầm thanh kiếm rơi trên mặt đất, lững
thững thong dong đi về phía Bạch Tiểu Chiêu, sau đó một kiếm đâm thẳng vào
lồng ngực của nàng.
Một kiếm này cực kỳ tốt, nó đâm thẳng vào vị trí đầu trái tim của Bạch Tiểu
Chiêu, nhưng lại không phá hỏng trái tim của Bạch Tiểu Chiêu.
Như vậy tốc độ máu chảy sẽ nhanh hơn, hơn nữa còn có thể duy trì máu tươi
sống.
Bạch Tiểu Chiêu hoàn toàn không thể cử động, cũng không thể nào phản kháng,
nàng chỉ có thể lạnh lùng nhìn Mộ Linh.
Nếu như nàng có thể sống sót, nhất định phải chém kẻ này thành muôn mảnh.
Tuy nhiên, Bạch Tiểu Chiêu cũng biết khả năng này là nhỏ bé không đáng kể,
trong lòng nàng đã tràn đầy tuyệt vọng.
Mộ Linh thì lại không thèm để ý, hắn lại đâm một kiếm vào lồng ngực của Lệ
Mãn Sơn.
Lệ Mãn Sơn cũng cố gắng giãy dụa, muốn rách cả mí mắt, nhưng cũng chỉ có
thể trơ mắt nhìn Mộ Linh cắm kiếm vào lồng ngực mình.
Sau khi Mộ Linh cắm kiếm xong, thì thỏa mãn mà vỗ tay một cái.
Sau đó, hắn nhìn về phía trung ương tế đàn, Tư Hoàng Tuyền đang bị ngọn lửa
màu đen thiêu đốt cũng nhìn vào mặt hắn.
Danh Sách Chương: