Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Loạn Ly thì xung phong nhận việc, muốn đi theo.
Sở Hi Thanh suy nghĩ, hành trình này có thể phải liên lạc với Như Mộng sơn
trang, cho nên cũng đồng ý.
Nha đầu này chỉ gặp mặt cha nàng một lần trong hai năm qua, quá đáng thương.
Sở Hi Thanh lo lắng cho an nguy của Kế Tiễn Tiễn, không tiếc hao tổn chân
nguyên, để Dục Nhật thần chu bay với tốc độ nhanh nhất.
Qua ba canh giờ, đã thấy thành Vọng An ở phía xa xa.
Khi thuyền giảm tốc độ, bay xuống từ tầng mây thứ bảy, Lục Loạn Ly lưu luyến
không rời, đứng dậy từ bên người Sở Hi Thanh.
Vất vả lắm nàng mới có cơ hội ở riêng với Sở Hi Thanh, nhưng hành trình này
lại quá ngắn ngủi.
La Hán Tông và Phong Tam cũng rời khỏi phòng.
Trong mấy canh giờ này, Phong Tam đều đang tu hành, hắn cũng không cảm
thấy có gì không đúng.
Vẻ mặt La Hán Tông lại hơi khác thường, ánh mắt nhìn Sở Hi Thanh hàm chứa
vẻ kính phục.
Hắn nghĩ cái miệng này của Vô Cực Đao Quân, không chỉ hài hước mà còn biết
dỗ dành phụ nữ nữa.
Dọc theo con đường này, Lục Loạn Ly vẫn luôn cười khanh khách.
La Hán Tông vốn cũng ngồi ở trên boong thuyền, nhưng sau đó thật sự không
nhìn nổi, không thể làm gì khác hơn là tìm một gian phòng riêng, trốn trong đó
hai canh giờ.
Vào thời khắc này, một tiếng hừ lạnh truyền lên từ bên dưới.
“Là yêu nhân phương nào? Dám to gan điều động pháp khí phi hành vào kinh
sư? Ta thấy các ngươi chán sống rồi!’
Theo tiếng nói, một bóng người hư ảo xuất hiện ở trước Dục Nhật thần chu.
Đó là một thuật sư trung niên, mặc pháp bào nhị phẩm của Đại Ninh, tên này
đang nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo.
Sở Hi Thanh cũng biết.
Thành Vọng An có quy củ cấm pháp khí phi hành vào thành, đặc biệt là khu
vực gần hoàng thành, phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt.
Hai lần trước, hắn đều hạ xuống ở vùng ngoại thành, lần này thì bay thẳng vào
trong thành Vọng An.
Sở Hi Thanh lại thản nhiên như không, chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn sang
thuật sư trung niên kia.
“Hả?”
Sắc mặt của vị hộ quốc chân nhân nhị phẩm này lập tức thay đổi.
“Dục Nhật thần chu?”
Đây là vì bây giờ hắn mới nhìn rõ chiếc thuyền này.
Cũng trong khoảnh khắc này, vị này đã đoán được thân phận của Sở Hi Thanh.
Giọng nói và thần thái của hắn nhất thời trở nên cung kính, chắp tay cúi đầu:
“Không biết là Vô Cực Đao Quân giá lâm, xin Đao Quân chớ trách.”
Sau đó, sắc mặt của hắn có hơi khó xử: “Đao Quân không biết, hôm nay kinh
thành đã giới nghiêm, nghiêm cấm pháp khí phi hành ra vào trong toàn bộ phạm
vi kinh thành. Cũng mời Đao Quân thông cảm một hai, mời ngài thu hồi chiếc
Dục Nhật thần chu này đi.”
“Biết rồi!”
Sở Hi Thanh sinh lòng khó hiểu, tại sao kinh thành lại giới nghiêm rồi?
Trên mặt hắn lại thản nhiên như không: “Ta có việc cần làm, cần ở đây quan sát
toàn thành, ngươi đừng ở đây gây trở ngại.”
“Việc này…”
Vị thuật sư kia nhớ ra Sở Hi Thanh còn là Vạn hộ Thiên nha Cẩm y vệ, khí tức
không khỏi cứng lại.
Hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy cánh tay không đánh lại bắp đùi.
Chuyện của Vô Cực Đao Quân, vẫn để cho người phía trên đau đầu đi.
Hắn cười khổ một tiếng: “Kính xin Đao Quân không đến quá gần hoàng cung,
xin đừng làm chúng ta khó xử.”
Thời điểm này, hắn phát hiện ra Tinh Thần Đại Pháp Sư - La Hán Tông cũng ở
trên thuyền.
Vị hộ quốc chân nhân này không khỏi sững sờ.
Đây không phải là trọng phạm bị Hình bộ truy nã sao? Đứng hạng 7 Hắc Bảng.
Hắn chợt thu hồi tầm mắt, làm như không nhìn thấy gì.
Hắn đoán là triều đình bây giờ cũng sẽ không để ý việc này.
Dù bây giờ hắn có xung đột với Vô Cực Đao Quân vì La Hán Tông, thiên tử
chẳng những không thưởng thức hắn, trái lại còn oán giận hắn.
Khi bóng người của thuật sư biến mất, Sở Hi Thanh bỗng dưng khoát tay, bắt
lấy một tấm tin phù đang bay trong hư không.
Tin phù bắt nguồn từ Thiên Cơ các, đến từ huynh đệ Hồ thị.
Trước khi Sở Hi Thanh vào kinh, hắn đã chào hỏi Ngô Mị Nương, để Thiên Cơ
các cung cấp tình báo cho hắn.
Mà huynh đệ Hồ thị lại là người liên lạc thích hợp nhất.
Sau khi Sở Hi Thanh xem xong tin phù, đầu tiên là lộ vẻ sửng sốt, sau đó lại
toát ra vẻ cười khổ.
Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn hắn: “Thiên Cơ các tìm thấy tung tích của Tiễn
Tiễn?”
Thật ra quan hệ của nàng và Kế Tiễn Tiễn không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì bọn
họ cũng từng kề vai chiến đấu vài chục lần, Lục Loạn Ly cũng khá để ý đến an
nguy của Kế Tiễn Tiễn.
“Không tìm được, có điều…”
Sở Hi Thanh đưa tin phù trong tay qua: “Tại ba canh giờ trước, phụ thân ngươi
đã xông vào hoàng cung, đánh nổ thiên lao, cứu mấy vị cựu thần của cố thái
tử.”
“Khi phụ thân ngươi đang ác chiến với Kiến Nguyên đế, có một nữ xạ thủ mặc
giáp bạc, liên tục bắn trúng Kiến Nguyên đế 15 tên, sau đó thoát đi cùng mấy
người phụ thân ngươi. Có người nói sau trận chiến đó, Kiến Nguyên đế vẫn
luôn bế quan, hình như là đang dưỡng thương. Triều đình cũng đưa người này
vào hạng 3 Hắc Bảng, treo thưởng của nàng cao đến 300 vạn lượng bạc.”
Lục Loạn Ly chỉ xem một chút liền hít một ngụm khí lạnh: “Là Tiễn Tiễn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK