Một vị Siêu Phẩm khác ở đây là chiến soái xếp hạng 4 của Bất Chu sơn.
Hắn cũng không biết Hoàng Thiên Viêm bị thương, mà chỉ cho rằng Hoàng
Thiên Viêm cố tình giữ sức, không muốn dốc hết sức lực thôi.
Vị chiến soái này rất tiếc nuối, lại vô cùng không cam lòng: “Đáng tiếc! Đáng
trách! Vừa rồi, hóa thể của ‘Thanh Tịnh chi chủ’ đã đến Bất Chu sơn!”
Hoàng Thiên Viêm hơi sững sờ, rồi lại bình tĩnh như thường.
Hoàng Thiên Viêm đến thì sao? Bọn họ vẫn không ngăn được, trừ phi là hắn
liều mạng ngăn cản.
Lúc này, Thần Tịnh Ly đúng là đã chạy đến dưới Bất Chu sơn.
Nàng cau mày liễu, trong mắt hiện ra vẻ tiếc nuối và căm tức.
Thần Tịnh Ly hàng lâm từ một ngày trước, khi đó nàng liền chạy đến Sương
Châu ở phía bắc ‘Vô tận băng nguyên’.
Thần Tịnh Ly đoán rằng Sở Hi Thanh nhất định sẽ chạy đi thăng cấp, mà Sương
Châu thì có năm con á loại hỗn độn nhị phẩm tam phẩm, có thể dùng để luyện
chế bí dược tam phẩm.
Nhưng nàng lại không ngờ được, Sở Hi Thanh chạy xa trăm vạn dặm để đến
Bất Chu sơn, dùng máu của tộc chủ Hôi Huyết tộc làm bí dược.
Mà sau khi nàng nghe tin và chạy đến đây, thì Sở Hi Thanh đã đi trước một
bước.
Người này không đi về phía nam, mà lại chạy về phía tây nam, vừa hay thoát
khỏi nàng.
Thần Tịnh Ly tiếc hận không thôi, Bất Chu sơn vốn là nơi rất tốt để chém giết
Sở Hi Thanh!
Nàng lập tức lắc lắc đầu, bắt đầu thôi diễn hướng đi của Sở Hi Thanh.
Thực lực của Sở Hi Thanh tiến bộ rất nhanh, nàng ra tay càng muộn, thì độ khó
lại càng cao.
Nhưng mà để Thần Tịnh Ly đau đầu chính là, bản thân nàng tuy am hiểu bói
toán và thôi diễn, lại có minh hữu như Thần Phổ Chiếu.
Tuy nhiên trên người Sở Hi Thanh có thần ân của Táng Thiên, Lê Tham và Thái
Sơ Huyền Nữ.
Hai cái trước thì cũng thôi, nhưng Thái Sơ Huyền Nữ có thể che đậy tất cả thuật
toán thôi diễn của nàng.
Hiện giờ, Thần Tịnh Ly chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, chính là suy
đoán hướng đi của Sở Hi Thanh.
…
Trên Dục Nhật thần chu, Sở Hi Thanh cảm thấy khá là tiếc nuối, vừa rồi hắn chỉ
thiếu một chút nữa là có thể chém chết vị Nam Thiên Đế kia rồi.
Sở Hi Thanh cũng không ngờ một đao kia của Lục Loạn Ly lại mạnh đến vậy.
Hắn cũng không ngờ Hàn Phong chi pháp của mình lại cường hóa Ngọa Tuyết
thần đao lên đến mức độ đó.
Bằng không hắn nhất định sẽ sử dụng lá bài tẩy, thử giết chết Hoàng Thiên
Viêm.
Đáng tiếc là cơ hội chủ có một lần, sau này Hoàng Thiên Viêm sẽ có đề phòng,
rất khó làm lại lần thứ hai.
Dù sao Hoàng Thiên Viêm cũng là cường giả siêu nhất phẩm, sức chiến đấu đạt
đến Siêu Phẩm trung vị, các loại năng lực đều vượt xa Sở Hi Thanh.
Sau khi loại bỏ cái đuôi phía sau, Sở Hi Thanh tiếp tục điều khiển thuyền bay về
phía tây nam.
Lục Loạn Ly không biết hắn muốn đi đâu, cũng lười hỏi.
Một đao chém Hoàng Thiên Viêm vừa rồi, khiến cho nàng có rất nhiều cảm
ngộ.
Nên sau khi chiến đấu kết thúc, Lục Loạn Ly liền ngồi xếp bằng trên boong
thuyền.
Một mặt là dùng pháp thuật đo đạc thiên địa, một mặt là nghiên cứu cảm ngộ
vừa rồi.
Mãi đến tận mười canh giờ sau, Lục Loạn Ly mới hơi nhướng mày: “Ngươi
muốn đến Lê Sơn?”
Bạch Tiểu Chiêu đang ngủ, vừa nghe thấy hai chữ Lê Sơn thì đã ngẩng đầu lên,
kinh ngạc nhìn xuống bên dưới.
Sở Hi Thanh thì hơi gật đầu: “Lê Sơn Lão Mẫu mời ta đến một chuyến, nàng có
việc nói với ta, mà ta cũng có vài nghi vấn muốn thỉnh giáo nàng.”
Hai mắt Bạch Tiểu Chiêu sáng ngời, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Nàng ngóng nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra vẻ chờ mong mãnh liệt.
Lê Sơn nằm ở phía tây bắc Thần Châu, dãy núi này không quá hiểm trở, nhưng
diện tích lại rất rộng lớn.
Đây là một dãy núi cực lớn, trải dài năm châu Ung Lương Lũng Tần Hải, đông
tây nam bắc đều đạt hơn 27 ngàn dặm, tương đương với toàn bộ diện tích của
Băng Châu.
Bên trong núi cây cỏ xanh um tươi tốt, sơn linh thủy tú, che chở vô số thú loại
và yêu loại sinh tồn.
‘Lê Sơn thiên cung’ của Lê Sơn Lão Mẫu nằm ở phía đông nam của ngọn núi
chính là ‘đỉnh Vấn Thiên’.
Đáng nhắc đến chính là, nơi này khá gần thành Vọng An, chỉ cách có 17 ngàn
dặm.
Các đời hoàng triều đều định đô ở vùng Hà Lạc hoặc hai châu Tần và Ung,
chính là vì các đời hoàng đế đều cực kỳ kiêng kỵ Lê Sơn, nhưng lại không thể
làm gì Lê Sơn, chỉ có thể lấy lung lạc làm chủ. Bọn họ không ngừng gia phong
thần hào cho Lê Sơn Lão Mẫu, chỉ cầu Lê Sơn yên ổn tại chỗ.
Có điều, một mạch Lê Sơn đúng là một nhà thủ quy củ nhất trong bốn đại thánh
địa của yêu tộc.
Trừ phi là nhân tộc khai thác vào nội bộ Lê Sơn, chèn ép không gian sinh tồn
của yêu tộc, bằng không thì Lê Sơn và nhân tộc sẽ nước sông không phạm nước
giếng, không liên hệ gì với nhau.
Sở Hi Thanh lại bay thêm hai canh giờ, lúc này mới lao xuống từ chín tầng mây,
hạ xuống một ngọn núi cao có hình như nến.
Đây chính là một trong những ngọn núi chính của Lê Sơn, đỉnh Vấn Thiên.
Đỉnh núi này đã bị tước thành một vùng bằng phẳng, diện tích khoảng hơn 50
dặm, phía trên cung điện thành cung, kháng trúc đài cao, lầu các đa dạng, san
sát và nối tiếp nhau.
Danh Sách Chương: