Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó dưới đáy biển, Kiến Nguyên đế từ từ thức tỉnh.
Hắn cảm giác nguyên thần của mình đau đớn không chịu nổi, còn thủng trăm
ngàn lỗ, tựa như sắp vỡ vụn.
Toàn thân thì tràn ngập băng lạnh, mỗi một động tác nhỏ đều làm cho kinh
mạch toàn thân lạnh lẽo như bị lăng trì.
“Đây là nơi nào?”
Hắn mở mắt nhìn chung quanh, phát hiện đây là dưới nước, khoảng cách với
mặt biển rất xa. Chung quanh tối tăm âm trầm, không có một tia sáng nào.
Kiến Nguyên đế lập tức phát hiện bên cạnh mình là một con cự long thủy tinh
khổng lồ.
Toàn bộ vẻ ngoài của nó giống như là thủy tinh màu tím, dù là ở dưới đáy biển
thì vẫn tỏa ra huỳnh quang.
Cái đầu rồng cực lớn kia đang nằm nhoài gần Kiến Nguyên đế.
Nó vốn đang nhắm mắt, tựa như rơi vào trạng thái ngủ say, khi Kiến Nguyên đế
rên rỉ, Chập Long mới mở cặp mới cực lớn kia.
Chập Long không mở miệng, nhưng giọng nói của Vũ Côn Luân lại vang lên
quanh đây: “Đây là một rãnh sâu trong đáy biển, cách mặt biển khoảng 17.900
trượng. Chỉ có dưới nước sâu, mới có thể ngăn cản ánh sao của chúng thần.
Cũng chỉ có biển sâu, mới là nơi lực lượng chúng thần không thể với tới.”
Kiến Nguyên đế cau mày nhìn hắn: “Tình hình của ngươi bây giờ rất không
ổn.”
Hắn nhìn thấy trên thân Chập Long có tận hơn 20 vết thương.
“Ta bị thương rất nặng.”
Chập Long thở dài một tiếng: “Nửa canh giờ trước, có ít nhất 27 tên thần linh
đưa lực lượng xuống phàm giới, ra tay với ngươi và ta. Ta có thể chạy thoát
khỏi sự truy sát của bọn họ, đó đã là tổ tiên che chở rồi.”
Nhưng mà dưới tình huống như vậy, còn phải bảo vệ Kiến Nguyên đế, quả thực
là không dễ dàng gì.
Kiến Nguyên đế nghe xong thì cũng không cảm thấy gì.
Hắn chỉ cảm thấy cái con gọi là Chập Long trước mắt này, thật sự là thành sự
không đủ, bại sự có thừa.
Lúc trước đã chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả lại thất bại, để cho hắn rơi vào
tình cảnh này.
Hắn nhíu chặt lông mày: “Vấn Thù Y thế nào rồi? Chết chưa?”
Trạng thái của Vấn Thù Y khi đó mạnh thì mạnh thật, dù là mạnh như thần linh
thì cũng phải nhượng bộ lui binh trước mặt nàng.
Nhưng mà cô âm không sinh, thân thể của nữ tử này chỉ là nhất phẩm, không
thể gánh vác được lực lượng khổng lồ đó.
Chập Long nghe vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn Kiến Nguyên đế: “Nàng đã
bước vào Siêu Phẩm, nhiều nhất là nửa canh giờ nữa, liền lên cấp thần linh.”
“Siêu Phẩm?”
Kiến Nguyên đế hơi nghi hoặc, sau đó toàn thân nổi gân xanh, muốn rách cả mí
mắt.
Hắn rống lên một tiếng, hoàn toàn không để ý đến thương thế của mình, nện
nắm đấm xuống mặt đất, làm cho mấy chục dặm đây đều rung động không thôi.
“Sở Hi Thanh, cái tên khốn này! Khốn kiếp! Trẫm nhất định phải lăng trì xử tử
ngươi! Chém cửu tộc ngươi!”
Kiến Nguyên đế đã nghĩ đến nguyên âm xử nữ của Vấn Thù Y tận một năm
trời.
Đó vốn là thứ hắn nhất định phải có.
Dù không chiếm được, thì cũng không muốn nguyên âm này rơi vào tay kẻ
khác.
Khi Kiến Nguyên đế nghĩ đến mình trọng thương đến ngất, bị đau đớn dằn vặt.
Thì hai người kia lại điên loan đảo phượng ở nơi nào đó, Sở Hi Thanh bởi vậy
mà còn thu được rất nhiều chỗ tốt. Kiến Nguyên đế lập tức cảm thấy cực kỳ khó
chịu.
Chập Long chỉ nhàn nhạt nhìn Kiến Nguyên đế phát tiết, trong con ngươi gần
như không có bất kỳ cảm tình gì.
Vấn Thù Y và Sở Hi Thanh âm dương hòa hợp, người khó chịu nhất chính là
hắn.
Vấn Thù Y mất tấm thân xử nữ, có nghĩa không có kẻ nào có thể thu được lực
lượng cực âm tích trữ mấy trăm năm trên người nàng nữa.
Tất cả kế hoạch ngàn năm của mình đều trôi theo dòng nước.
Nhưng Chập Long tuy sinh ra đã ốm yếu, nhưng tính tình lại bất khuất kiên
cường.
“Bệ hạ, Thần Thất Sát đang ở ngay gần đây.”
Thật ra thì dù Thần Thất Sát có biết chỗ của bọn họ, thì cũng không dám đến
đây.
Hóa thể này của Thần Thất Sát chỉ khôi phục được một phần mười lực lượng,
sức chiến đấu còn kém hơn cả Chuyển Luân tinh quân ở bên cạnh.
Kiến Nguyên đế nghe vậy, quả nhiên đã dừng tay, không còn dám nện lung tung
nữa.
Hắn càng không cam lòng và phẫn nộ hơn, nhưng lại không thể làm gì.
Vẻ mặt Kiến Nguyên đế lại hơi động: “Ngươi nói nửa canh giờ sau, Vấn Thù Y
liền phong thần?”
“Nguyên lực Thần âm trong cơ thể nàng quá nhiều, trước kia chúng đóng băng
trong các khiếu huyệt, Vấn Thù Y còn có thể chịu được. Bây giờ băng tan,
nguyên lực đã tràn cả ra ngoài.”
“Phải biết, cửu khiếu Thần âm và Thần Dương đều có thể giúp người đánh vỡ
cảnh giới. Thần âm Thần Dương sau cấp 25, chất lượng cao đến mức có thể
xem như thần linh. Ngoài ra, trong cơ thể nàng còn có không ít ‘Thái âm thần
nguyên’.”
Chập Long vừa giải thích vừa ngẩng đầu rồng nhìn lên trên mặt biển: “Cho nên
nàng có thể không chống đỡ được nửa canh giờ, một hai khắc đồng hồ nữa là sẽ
bị ép phải đăng thần. Đại trận phòng hộ và Thái Sơ Băng Luân chỉ có thể giúp
nàng trấn áp nhất thời.”
“Nhưng mà âm Thần – Nguyệt Hi nhất định đang chờ nàng đăng thần!”
Con ngươi của Kiến Nguyên đế hiện ra một tia tinh mang: “Thời khắc Vấn Thù
Y đăng thần, cũng chính là lúc nàng ngã xuống.”
Danh Sách Chương: