Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái này tuyệt đối là không.”
Vũ Côn Luân quả quyết lắc đầu: “Theo lý thuyết, tình thế của thiên hạ đúng là
sẽ ảnh hưởng đến bí pháp Hoàng Đạo của bệ hạ. Nhưng trận đại bại ở Huy
Châu, vẫn chưa thương gân động cốt, Tuy rằng Thạch Tuyên làm mất 50 vạn
đại quân, nhưng vẫn nỗ lực bảo vệ Huy Châu.”
“Chiến tuyến phía đông vẫn vững chắc như cũ, chiến sự chưa có nhiều thay đổi,
mà Đại Ninh ta đất rộng của nhiều, căn cơ sâu dày, thái sư Độc Cô Thủ vẫn
đang luyện binh mã, chỉ cần nửa năm, liền có thể có thêm 370 vạn đại quân.
‘Đương thập đại tiền’ cũng được phát hành, trong vòng hai năm, Đại Ninh sẽ
không cần lo tiền lương và vật tư. Vì vậy, theo lý thuyết thì hai năm này chính
là lúc khí vận mạnh nhất.”
Kiến Nguyên đế nhướng mày, sau đó cầm một tin phù trong tay đưa cho Vũ
Côn Luân: “Nếu như thêm cái này thì sao?”
Đó là tin phù của Tiếu Hồng Trần.
Kiến Nguyên đế xem xong thì rất là tức giận.
Hắn không ngờ cái thằng nhãi ranh Sở Hi Thanh này lại khó chơi như vậy.
Lần này, vị kia tự mình tham gia, đứng ra liên lạc với các phe, vậy mà vẫn
không thể đưa Sở Hi Thanh vào chỗ chết.
Sau đó, Kiến Nguyên đế lại giật mình kinh hãi, toàn thân phát lạnh.
“Cái này…”
Vũ Côn Luân xem xong nội dung trên tin phù thì cũng không nghi ngờ không
thôi, nhíu chặt lông mày: “Có lẽ là có! Nhưng mà những thần tông nhất phẩm
này sẽ không mất lý trí như vậy, sẽ không nâng đỡ một đệ tử thánh truyền của
Vô Tướng thần tông. Lẽ nào bọn họ cam tâm tình nguyện ngước nhìn Vô
Tướng thần tông sao?”
“Hơn nữa, việc phù long này há có thể dễ dàng như vậy? Một khi có biến, hậu
họa vô cùng. Giống như Tiếu chỉ huy sứ đã nói, có lẽ là có nguyên do nào đó,
khiến cho bọn họ bị bất đắc dĩ. Việc này để Tiếu chỉ huy sứ tiếp tục quan tâm là
được, ta đoán các phe vẫn sẽ dốc hết sức đưa Sở Hi Thanh vào chỗ chết, sẽ
không cho phép hắn bước vào tam phẩm.”
Kiến Nguyên đế không lên tiếng, sắc mặt lại càng âm trầm hơn.
Hắn rơi vào suy ngẫm, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Giây lát sau, Kiến Nguyên đế cười tự giễu: “Lời này cũng có lý, đúng là trẫm
nghĩ nhiều rồi.”
Vị này chợt đổi giọng, thần thái thành khẩn: “Quốc sư, Huy Châu đại bại, tình
thế trước mắt đã không bằng dự đoán. Chúng ta muốn kéo Vấn Thù Y vào cục,
chỉ sợ sẽ phiền phức hơn, ngươi có thượng sách gì không?”
“Việc Huy Châu, bệ hạ thật sự là quá hấp tấp.”
Vũ Côn Luân hít một hơi, trong lời nói còn chứa vẻ hơi trách cứ: “Nhất Kiếm
Khuynh Thành là nhân vật cỡ nào? Nàng có thể thống lĩnh di dân nước Trấn
Hải, mở ra cục diện như vậy ở hải ngoại, quốc lực gần như đuổi sát Đại Ninh,
tài trí lẽ nào lại là hạng tầm thường?”
“Bệ hạ muốn nguyên lực thuần âm của nàng, chỉ có thể mưu tính từ từ, ngàn
vạn lần không thể vội vàng. Cao thủ tranh đấu, không được sơ hở dù chỉ một
chút. Tiếp theo, chúng ta vẫn phải nhanh chóng mời thái sư về. Chỉ có thái sư
mới có thể đối phó với quân tiên phong của Vấn Thù Y.”
“Vũ mỗ một là không giỏi đánh trận, hai là không thể phân thân, vẫn phải mời
thái sư đứng ra chủ trì đại cục. Bệ hạ, thái sư là người luôn coi trọng đại cục, chỉ
cần ngươi thành tâm thực lòng, hắn nhất định sẽ không từ chối.”
‘Bản thể’ của Vũ Côn Luân đang ở Huy Châu, đã giao thủ với Vấn Thù Y hai
lần.
Nhưng dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là một thuật sư, tranh đấu chính diện là
không bằng võ tu, ứng phó cực kỳ vất vả.
Nếu như Vấn Thù Y không kiêng kỵ hai Siêu Phẩm núp trong bóng tối, có lẽ đã
chém giết hắn từ lâu rồi.
Nhưng Vấn Thù Y đã nhìn thấu căn cơ pháp thuật của hắn, nếu đánh tiếp nhất
định sẽ bị nhằm vào chỗ hở, tình thế tất sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Lần này, Vũ Côn Luân dùng phân thần hóa thể đến đây là để giục Kiến Nguyên
đế mời thái sư Độc Cô Thủ về.
“Thái sư…”
Kiến Nguyên đế nghĩ đến việc này thì lại cảm thấy đau đầu.
Hai ngày này, hắn đã phát ba chiếu thư, mời thái sư Độc Cô Thủ về Huy Châu,
thống lĩnh đại quân, nhưng đều bị thái sư từ chối, ngay cả thái giám truyền chỉ
cũng bị ném ra ngoài.
Nhưng Kiến Nguyên đế cũng biết, chỉ cần hắn đích thân đi đến cầu xin thái sư
tiếp tục chủ trì chiến sự, thì nhất định có thể thành công.
Thái sư một mặt là đang tức giận thật, một mặt khác là đang ép hắn cúi đầu, để
cho hắn phải hứa hẹn sẽ không ra mặt can thiệp vào chiến sự nữa.
“Để trẫm nghĩ một chút, sẽ không để quốc sư chờ lâu…”
Khi nói đến đây, Kiến Nguyên đế bỗng nhiên cảm giác được mặt đất chung
quanh rung động kịch liệt, tựa như trời đất sụp đổ.
Ngay cả tòa đại trận cực kỳ kiên cố kia, cũng là bụi cát rơi lả tả.
Hắn rất kinh ngạc, sau đó nhìn về một phía nào đó với đôi mắt tràn đầy lửa
giận.
“Lục Trầm! Ngươi thật to gan!”
Đầu nguồn của chấn động này là ở ‘chiếu ngục’, hay còn gọi là thiên lao.
Đó là có người dùng một loại pháp thuật thần lôi cực kỳ mạnh mẽ, đánh nổ trận
pháp phòng ngự của thiên lao, tấn công vào bên trong.
Kiến Nguyên đế tức giận đến run người.
Mấy ngày gần đây, quả thật là không có một tin tốt nào. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK