Lục Loạn Ly mặc một bộ quần áo hoa lệ, đầu đội mũ phượng, sắc mặt hồng
hào, kiều diễm như hoa đào.
Nhưng thời điểm này, đầu óc của nàng vẫn mơ mơ màng màng.
Lục Loạn Ly đang suy nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao mình mơ mơ hồ hồ
đứng ở chỗ này, lại mặc một thân áo địch mũ phượng như hoàng mậu.
A đúng rồi! Là tối ngày hôm qua.
Hôm qua Sở Hi Thanh bỗng nhiên hẹn nàng đến vườn hoa uống rượu tán gẫu.
Khi đó Lục Loạn Ly còn rất vui vẻ.
Nàng biết Sở Hi Thanh bận rộn ra sao, vào thời điểm này mà hắn vẫn rút chút
thời gian để gặp nàng.
Trong lương đình ở sau viện, bọn họ nói chuyện trời đất, nói đến lần đầu gặp
gỡ, lại nói đến mấy năm gần đây.
Vì vậy khi Sở Hi Thanh nói ‘có nguyện ý gả làm vợ ta’, thì nàng lại tỉnh tỉnh
mê mê mà đáp ứng rồi.
Sau đó… sau đó nàng hoàn toàn không có ý thức, hình như là uống rất say, say
đến bất tỉnh nhân sự.
Lục Loạn Ly nghi ngờ không thôi, Sở Hi Thanh rốt cuộc đã dùng rượu gì?
Theo hắn nói thì là thần nhưỡng đỉnh cấp cướp được từ Trung Thổ, chuyên môn
cung phụng cho thần linh!
Khi nàng tỉnh tảo lại, quần áo trên người đã bị thay đổi, lại bị một đám nữ quan
chen chúc dẫn đến nơi này, khi đến đây nàng vẫn mơ mơ màng màng.
Mãi đến khi nàng theo Sở Hi Thanh tiến vào ‘Thái Chính điện’, bị vô số quần
thần nhìn vào, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của quần thần do Thiết Cuồng
Nhân cầm đầu và mấy người phụ thân Lục Trầm, thì Lục Loạn Ly bỗng nhiên ý
thức được là đã phát sinh cái gì.
Nàng sinh ra một loại kích động muốn bỏ chạy.
Nhưng lúc này, Sở Hi Thanh đã đưa một bàn tay khác qua, nắm chặt lấy tay nhỏ
của nàng.
“Ngươi đã đáp ứng ta, không thể nói không giữ lời.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh trang trọng nghiêm túc, giọng nói ngậm lấy ba phần ý
cười bảy phần nghiêm túc: “Đây chính là đại điển khai quốc, Ly nhi ngươi mà
bỏ chạy, thì Nguyên Thủy hoàng đế ta sẽ rất mất mặt, uy nghiêm của triều Đại
Luật cũng mất sạch. Ly nhi ngươi cũng không muốn ta bị mất mặt xấu hổ trong
ngày đầu khai quốc chứ?”
Sở Vân Vân thì lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh nắm tay Lục Loạn Ly.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại nghĩ đến di thư của Sở Phượng Ca.
Sở Vân Vân âm thầm thở dài, cưỡng ép mình phải chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Lục Loạn Ly lại ngây người.
Nàng nhìn vô số quần thần và quan tướng ở bên trong ‘Thái Chính điện’.
Còn có vô số tướng sĩ đang chờ ở ngoài quảng trường kia.
Lục Loạn Ly hơi kinh hãi, nàng lập tức thu liễm động tác và thần thái của bản
thân, cố gắng ra vẻ dịu dàng.
Nàng nhất thời nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm đây không phải lừa bịp thì là
cái gì?
Tuy nhiên, hiện giờ nàng đã ở nơi này, dù muốn phát tác, muốn tính sổ với Sở
Hi Thanh, thì cũng phải chờ đại điển kết thúc đã.
Lục Loạn Ly lại không tự chủ được mà nghĩ.
Vì sao mình lại mặc áo địch mũ phượng, đây là lễ phục của hoàng hậu mà?
Sở Hi Thanh rốt cuộc là nghĩ thế nào?
Đúng lúc này, nàng lại phát hiện tay trái mình đang nắm một tờ giấy nhỏ.
Hình như là có một nữ quan nhét vào tay nàng trong lúc nàng đang mơ mơ
màng màng.
Lục Loạn Ly rất tò mò, nhân lúc không ai để ý thì liếc nhìn tờ giấy kia một chút.
Khi chữ trên giấy đập vào mắt, sắc mặt của nàng lập tức trắng bệch.
Cũng trong khoảnh khắc này, có lễ quan đứng bên dưới mở thánh chỉ ra, bắt đầu
tuyên đọc.
“…Duy đạo nguyên thiên địa, càn thủy …”
“…Hôm nay, có Trấn Bắc đại tướng quân Sở Vân Vân sinh ở quyền quý, giáo ở
công cung… Hôm nay sắc phong làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, biểu chính
lục cung.”
Đây là chiếu thư sắc phong Sở Vân Vân làm hoàng hậu chính cung.
Nhưng hai phần chiếu thư sắc phong tiếp theo lại làm cho toàn bộ quần thần
trong điện đều yên tĩnh lại.
“…Duy đạo nguyên thiên địa…”
“…Hôm nay có Băng Thành Vấn Tố Y tú dục danh môn… Hôm nay sắc lập
làm phó hậu, chiếm giữ Tây cung, tất cả lễ chế, nghi bằng hoàng hậu.”
“…Như Mộng sơn trang Lục Loạn Ly dịu dàng thục đức, nhàn nhã đoan
trang… Hôm nay sắc phong làm phó hậu, chiếm giữ Đông cung, tất cả lễ chế,
nghi bằng hoàng hậu.”
Khi tuyên đọc xong, tất cả quần thần đều quỳ xuống, dập đầu cúi chào.
Chờ đến khi hoàn thành, chúng thần mới đứng lên, tất cả đều không tự chủ được
mà dùng ánh mắt giao lưu với đồng liêu bên cạnh.
Ba phần chiếu thư sắc phong của hoàng đế bệ hạ, thật ra đều nằm ngoài dự đoán
của bọn họ.
Thời khắc khai quốc lại phong ba hậu, đây là chuyện chưa từng có từ tuyên cổ
đến giờ.
Trước kia cũng có mấy vị hôn quân trứ danh đã từng làm chuyện hoang đường
như phong năm hậu, ba hậu.
Nhưng quần thần tham dự đại điển khai quốc đều là người có trí tuệ cao tuyệt,
năng lực xuất chúng.
Bọn họ đều hiểu được lợi và hại ở trong đó, cũng ý thức được ba phần chiếu thư
này quan hệ đến sự ổn định của Đại Luật, nên cũng không có người nào nhảy ra
phản đối.
Đúng là cũng có mấy tên trẻ con miệng còn hôi sữa, tính tình cương liệt đứng ở
phía sau, nhưng cũng kiêng kỵ đây là đại điển khai quốc, cho nên không dám
mở miệng.
Danh Sách Chương: