Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng Tôn Nhược Ly lắc lắc đầu, ra vẻ xem thường: “Nàng quá ngu xuẩn, quả
thực là não tàn, còn nói là phụng lệnh của mẫu hậu, nhất định phải đi theo Sở Hi
Thanh. Nhưng rõ ràng là mẫu hậu đã mất lý trí trước khi tự phong ấn, loại mệnh
lệnh hoang đường như vậy, há có thể nghe theo? Nhưng mà nàng chính là như
vậy, luôn không thân với chúng ta, nên đừng hi vọng vào nàng làm gì.”
Nàng nhìn ra mọi người trong lều đều sinh ra ý thất vọng, bản thân nàng cũng
không muốn nói đến đề tài này, tránh cho bại lộ việc bại trận và bị thương.
Trưởng Tôn Nhược Ly chợt đổi giọng: “Bên phía Sở Hi Thanh sao rồi? Hắn đến
đâu rồi?”
Nhưng khi nàng vừa dứt lời, toàn bộ lều lại yên tĩnh như tờ.
Trưởng Tôn Binh Quyền cười khổ: “Tin tức mới nhất là thuyền của hắn chỉ
cách quận Lương Thành không đến chín ngàn dặm, hơn nữa một khắc trước đã
đánh chết Song Dực Thần Sát - Tư Đồ Thiên Sinh và Tư Đồ Địa Quả!’
“Cộng thêm Vương Đông Thiên, Lý Trấn Ác và Xà Hóa Vũ lúc trước, hắn đã
đánh bại năm vị Thiên Bảng, giết chết bốn người trong đó. Có người nói bây
giờ hắn đang giao thủ với một vị Thiên Bảng, chưa phân thắng bại…”
Sắc mặt Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi trầm xuống, trong mắt hiện ra một
vệt giật mình kinh hãi.
Tâm trạng của nàng bây giờ cực kỳ phức tạp.
Trưởng Tôn Nhược Ly biết những Thiên Bảng kia đang muốn ngăn cản mẫu
hậu của nàng, ngăn cản Vấn Tố Y thành đạo.
Sở Hi Thanh có thể đánh bại và giết chết những người này, tự nhiên là chuyện
tốt.
Nhưng mà Sở Hi Thanh lại lựa chọn đi vòng qua quận Lương Thành, Cự Châu!
Trưởng Tôn Nhược Ly dùng gót chân cũng có thể đoán được mục đích của
người này.
Một khi Sở Hi Thanh đi đến Lương Thành, như vậy cục diện mà bọn họ đang
khố sở chống đỡ sẽ sụp đổ trong giây lát.
“Các ngươi sợ cái gì?”
Trưởng Tôn Nhược Ly hừ nhẹ một tiếng: ‘Tuy rằng ta không tận mắt nhìn thấy
chiến đấu, nhưng từ những tình báo kia thì có thể đoán được những người này
không dùng toàn lực.”
“Bọn họ bị các thần bức bách, bất đắc dĩ nên mới ra tay chặn đường Sở Hi
Thanh, lại tình nguyện tự hủy thân thể cũng phải thoát khỏi sự khống chế của
các thần, cũng không muốn ngăn cản mẫu hậu thành đạo.”
Nàng tay đè kiếm, u hỏa lấp lóe trong mắt: “Ta từng giao thủ với Sở Hi Thanh,
một khi không có địch ý và sát niệm để gia tăng thực lực, sức chiến đấu của Sở
Hi Thanh nhiều lắm là top 30 Thiên Bảng, ta có thể giết hắn dễ như trở bàn
tay.”
Mọi người trong lều nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ.
Trưởng Tôn Nhược Ly đã bại trong tay Sở Hi Thanh hai lần, hơn nữa bại một
lần lại thảm hơn một lần.
Trưởng Tôn Nhược Ly nói lời này hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Hơn nữa, những người kia chưa dùng toàn lực thật sao?
Một cái hai cái thì được, lẽ nào cả năm người đều nương tay?
Một cái lại một cái chiến bại bỏ mình, lẽ nào người nào cũng có pháp môn khởi
tử hoàn sinh?
Nhưng vào lúc này, chợt có tiếng vỗ tay vang lên trong lều.
“Công chúa quả là cao kiến! Vừa rồi tại hạ cũng phân trần với chư vị tướng
quân như vậy. Mấy người Vương Đông Thiên đều là bất đắc dĩ, bọn họ hoặc là
tự đoạn binh khí, hoặc là giả chết thoát thân, tất cả đều là vì thoát khỏi Thần khế
và khống chế. Không cần đánh giá quá cao thực lực của Sở Hi Thanh.”
Trưởng Tôn Nhược Ly liếc mắt nhìn sang, sau đó cau mày đè kiếm: “Tần
Thắng?”
Người kia chính là Tịch Diệt Thương Đốc – Tần Thắng, hắn đang ngồi trong
hàng ngũ tướng lãnh ở bên trái Trưởng Tôn Binh Quyền.
Trưởng Tôn Nhược Ly có nhiều tâm sự, cho nên chưa từng chú ý đến hắn.
Nàng vừa cầm kiếm phòng bị, vừa dùng ánh mắt sắc bén để nhìn Trưởng Tôn
Binh Quyền.
Trưởng Tôn Binh Quyền thì lại cười khổ một chút: “Là chủ tế đại nhân dẫn tiến,
nói là phụng lệnh Kiến Nguyên đế, có việc muốn thương lượng với chúng ta.
Tiểu đệ nghĩ nghe một chút cũng không sao, cho nên đã bảo người đưa hắn
vào.”
Chủ tế đại nhân trong miệng hắn chính là đại chủ tế của Thái âm thần giáo
Thương Huyền âm.
Tình cảnh của bọn họ rất đáng lo, minh hữu duy nhất của thể dựa vào chính là
Thái âm thần giáo.
Ngoài ra, Trưởng Tôn Binh Quyền cũng đã dùng Cửu Thiên Thần âm Đan,
nhưng vẫn chưa thể thức tỉnh huyết mạch Thần âm, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn
âm Thần ban cho, khiến hắn thức tỉnh Thần âm và cấp tốc vào nhất phẩm
thượng.
Vì vậy hắn cũng không dám từ chối Thương Huyền âm.
Trong lúc nói chuyện, đáy mắt Trưởng Tôn Binh Quyền hiện ra một tia tàn
khốc.
Hắn cực kỳ bất mãn với tình cảnh của mình bây giờ.
Đám ngu xuẩn Trưởng Tôn Nhược Ly và Quy Hạo Nguyên này, không biết
trúng kế gì mà lại thua cả Cực Đông Băng Thành!
Hiện giờ, Thiếu thành chủ như hắn không chỉ không thể kế thừa Băng Thành,
mà còn trở thành một con chó mất chủ, lực lượng huyết mạch và tu vị đều bị
treo ở giữa không trung.
Hắn bị dụ dỗ đi đường tất, lại không thể thành công, tiến không xong, lùi lại
không được.
Vì thế nên Trưởng Tôn Binh Quyền tức giận không thôi, nhưng lại chỉ có thể
nhẫn nại.
Trưởng Tôn Nhược Ly thì lại cau mày, sau đó cười lạnh với Tần Thắng: “Tên
cẩu hoàng đế của các ngươi muốn nói cái gì? Hắn hại chúng ta còn chưa đủ
sao?”
Nàng cũng biết là không thể từ chối Thương Huyền âm, nhưng mà cái này
không có nghĩa là bọn họ nhất định phải nghe lệnh của Thái âm thần giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK