Cùng lúc đó, tại ngoài 300 dặm. Cự linh tai thỏ Thần Nhược âm đang đau đến
vặn vẹo cả mặt mũi.
Hiện giờ, tay trái của nàng đã khôi phục.
Tuy rằng đánh mất thần khí trường kiếm, nhưng tay trái của nàng vẫn mọc ra.
Vấn đề là tay phải như đao của nàng, Tru Thiên đao ý mạnh mẽ kia vẫn quấn
quanh vết thương của nàng, không thể trục xuất.
Còn cả từng tia ‘Thí Thần chi hỏa’ màu đen đang liên tục thiêu đốt thần khu của
nàng, đây cũng là lý do nàng đau đến khó thở.
Phiền phức nhất chính là, Tru Thiên Đao của tên kia đã tru diệt sự tồn tại của
cánh tay này.
Vì vậy dù nàng loại bỏ được đao ý ở trên vết thương, thì cũng không thể khôi
phục cánh tay này.
Trừ phi Sở Hi Thanh ra tay giải trừ, hoặc là giết chết hắn.
Cởi chuông phải do người buộc chuông.
“Phiền phức! Đây là Tru Thiên tầng 30 trở lên, khả năng còn là Chân Linh Tru
Thiên!”
Lúc này, một Cự linh tai thỏ khác xuất hiện ở bên cạnh Thần Nhược âm.
Dung mạo của nàng cũng rất xinh đẹp, lại có thêm vài phần khí chất thành thục.
Vị này nhìn vết thương trên cánh tay của Thần Nhược âm, ánh mắt vừa giận
vừa bất đắc dĩ: “Ta đã nói với ngươi rồi, tạm thời không nên manh động, quan
sát trước rồi tính sau! Ngươi bị ngu? Hay là không có đầu óc?”
“Đây là tồn tại ép các thần phải cúi đầu, làm bọn họ mất mặt mà không thể làm
gì, là Nhân hoàng phàm giới. Hắn không có tự tin và nắm chắc, sao dám đến
vực ngoại? Nếu như hắn dễ giết như vậy, vì sao đám thần linh bên ngoài kia
không tự ra tay? Thần Nhược âm ngươi không nhìn xem mình là ai, mà dám đi
trêu chọc hắn?”
Thần Nhược âm không dám phản bác.
Nàng đúng là đã bị mê hoặc bởi giải thưởng mê người kia, rất sợ bị người khác
cướp mất.
Thần Nhược âm chỉ có thể cúi đầu chửi bởi: “Tạp chung! Những nhân tộc này
đều cmn là biến thái, không đúng, tên kia quả thực là mạnh không giống
người!”
Trước kia nàng cũng ăn quả đắng trong tay một thần linh nhân tộc.
Nhưng cái tên Sở Hi Thanh này còn đáng sợ hơn, làm sao lại có loại võ đạo
biến thái như vậy chứ?
Thần Nhược âm đã nghe nói đến trận chiến ở ‘Tạo Hóa thần thụ’, lại không để
ở trong lòng.
Bởi vì có chín tầng mây, trừ phi bản thể của thần linh hạ phàm, bằng không khó
có thể phát huy thực lực.
Có người nói khi đó còn chết mấy chục đầu Thần hoang dã, nhưng đó đều là
đám người bị ‘Nghiện Nguyên’ bức điên rồi đúng không? Đói bụng đến cuống
lên thì làm gì có sức lực, chết ở phàm giới cũng đúng.
Lại như Vũ Liệt thiên vương Minh Thiên Thu kia.
Nhân tộc không thẹn là hậu duệ của Trí Thần – Long Hi, dù huyết mạch bị
phong ấn, cũng có thể sản sinh ra nhiều tuyệt đại thiên kiêu như vậy.
Cứ mỗi một quãng thời gian, bọn họ sẽ có một hai nhân vật thiên tài hiện thế,
chấn động chư thiên.
Nhưng Minh Thiên Thu hẳn là đỉnh cao của thiên kiêu nhân tộc rồi.
Tám ngàn năm trước, Thần Nhược âm từng quan sát trận chiến kia từ sau, người
kia quả thực là cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Nguyệt Ảnh tộc bọn họ am hiểu nhất là ẩn núp ám sát.
Thần Nhược âm cảm thấy mình có cơ hội giết chết Sở Hi Thanh trước khi hắn
kịp phản ứng, không cho hắn cơ hội thi triển môn đao pháp thần kỳ kia.
Kết quả lại suýt nữa ngã xuống, còn mất một cánh tay.
“Ta chưa từng gặp đao pháp đáng sợ như vậy.”
Đó là một con Cự linh mất một tay, hắn cũng đang rất đau đớn: “Ta cảm thấy
hắn không dùng toàn lực, chắc là hắn đã cố tình thả chúng ta rời đi.”
Hắn dùng tay đè vết thương trên cánh tay cụt, sắc mặt trắng bệch nhìn Cự linh
tai thỏ có khí chất thành thục: “Anh Lạc tỷ, tiếp đó chúng ta nên làm gì? Mất
một cánh tay cũng không sao. Vấn đề là mười một vị trí Tinh chủ kia rất quan
trọng với Nguyệt Ảnh tộc chúng ta, là cơ hội tốt nhất, cũng có thể là một cơ hội
cuối cùng.”
Nguyệt Ảnh tộc bọn họ vốn là một trong những bộ tộc Cự linh mạnh nhất thiên
địa, nhưng 20 vạn năm trước lại đắc tội với Tổ thần, từ đó vận mệnh của bọn họ
đã nghịch chuyển.
20 vạn năm qua, bọn họ không chỉ mất hết tất cả các ngôi sao vốn có, mà tộc
nhân ở dưới phàm giới cũng bị ép phải rời khỏi phàm giới khi vừa bước vào
nhất phẩm.
Mà trong mấy vạn năm gần đây, tộc nhân tiến vào vực ngoại càng ngày càng ít,
chứng tỏ nhân khẩu của Nguyệt Ảnh tộc đã giảm mạnh, lực lượng cũng đang
không ngừng suy yếu.
Sắc mặt Thần Lạc Anh biến ảo khó lường.
Nàng không muốn mạo hiểm.
Song khi nàng nhìn chung quanh, lại phát hiện ánh mắt của những tộc nhân này
tràn đầy khát vọng với nguyên lực của thiên địa và vị trí ‘Tinh chủ’ kia, cũng
bởi vậy mà sinh ra tham lam và sát ý.
Thần Lạc Anh chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Mượn ‘Nguyệt âm chú ấn’, bọn họ quả thực là có thể cảm ứng được vị trí của
Sở Hi Thanh.
Nhưng bọn họ cứ đi theo sau như thế, chỉ có thể cung cấp lực lượng cho hắn.
Mà ngay khi Thần Lạc Anh đang do dự, không biết nên nói thế nào.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở giữa bọn họ.
Danh Sách Chương: