Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, Sở Hi Thanh viết xong thì ném cho Ngụy Nguyên Tùng.
“Mời Ngụy đại trưởng lão ký kết.”
Ngụy Nguyên Tùng vốn nhíu chặt lông mày, vừa kinh vừa sợ.
Nhưng khi liếc mắt nhìn quyển trục này, sắc mặt hắn liền thả lỏng, cũng vứt bỏ
ý tưởng liều mạng.
Phía trên chỉ có một hàng chữ, nội dung là bên trong mộ Cơ Dương, Ngụy
Nguyên Tùng tuyệt đối không thể có bất cứ hành động địch ý nào với Sở Hi
Thanh.
Điều kiện này cực kỳ rộng rãi, hơn nữa…
Ngụy Nguyên Tùng không biết có phải Sở Hi Thanh sơ hở hay không, trên này
chỉ nói là không thể có bất kỳ hành động địch ý nào với Sở Hi Thanh, chứ
không hề đề cập đến đám thuộc hạ của Sở Hi Thanh.
Ngụy Nguyên Tùng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh lần nữa, sau đó cười lạnh một
tiếng, giọng nói châm chọc: “Đao Quân đúng là rất cẩn thận.”
Hắn lập tức cắn ngón tay của mình, ấn xuống quyển trục.
Trong lòng Ngụy Nguyên Tùng bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Hắn vô thức cảm thấy động tác này không thích hợp, tay phải hơi dừng lại.
Chỉ là sau khi cảm ứng được Tru Thiên đao ý của Sở Hi Thanh lại dâng lên, thì
Ngụy Nguyên Tùng vẫn ấn tay xuống.
Chuyện đã đến nước này, Ngụy Nguyên Tùng đã không còn lựa chọn khác.
Hắn đã giết Ẩm Huyết Thiên Đao – Điền Phong rồi, giờ lại mất mạng thì không
đáng.
Sở Hi Thanh thì cười dài một tiếng, nhét quyển trục vào ngực.
“Xem ra là Sở mỗ đa nghi, Ngụy đại trưởng lão là người của mình thật. Chúng
ta đi tiếp…”
Lần này, vẫn là Phong Liên Thành đi đầu, tiếp tục đi vào nơi sâu xa.
Ngụy Nguyên Tùng lại cảm thấy rất bất an.
Hắn còn đang suy nghĩ về cái Thần khế kia.
Chẳng lẽ quyển trục kia có vấn đề gì?
Thần Khế thiên bi làm dẫn, Táng Thiên và Lê Tham và hai sách Giới Luật cùng
chứng kiến và giám sát, cái này không có vấn đề gì.
Quyển trục cũng không có gì dị thường, Ngụy Nguyên Tùng có thể xác định là
Sở Hi Thanh không giở trò.
Nhưng không biết vì sao, tại nơi sâu xa trong tâm linh của hắn vẫn hơi run rẩy,
vẫn cảm thấy mình vừa làm một việc cực kỳ ngu xuẩn?
Ngụy Nguyên Tùng cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhưng sau khi đi theo đám người
này được bảy dặm, Ngụy Nguyên Tùng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Phía trước có bốn đạo khí cơ mạnh mẽ, đang cấp tốc lướt qua người bọn họ.
Lần này vẫn là mấy người La Hán Tông và Trưởng Tôn Nhược Lam ra tay chặn
lại.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Tùng hơi co lại, hắn nhận ra thân phận của người đến.
Đại trưởng lão Thần Viêm Kiếm – Ba Đông của Đô Thiên thần cung, đại trưởng
lão Khí Thôn Vạn Lý – Hổ Như Sơn của Ngự Thần tông.
Đại trưởng lão Ma Bức Già Thiên – Miêu Chính Chi của Huyết Bức sơn, đại
trưởng lão Bất Động Thiên Ma – Lỗ Nhạn của Dục Giới Đệ Lục thiên.
Tất cả đều là nhất phẩm.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Ngụy Nguyên Tùng cũng giơ tay trảo một
cái.
“Thiên Nguyên Vô Lượng.”
Dòng sông thời gian phía trước lập tức bị lực lượng của hắn làm cho chậm lại.
Thiên Nguyên, là bốn trụ thiên can ‘Năm, Tháng, Ngày, Giờ’.
Hắn tu luyện Thiên Nguyên Thần Thủ, chính là một loại võ đạo thời gian mạnh
mẽ.
Bốn người kia vốn đang bị hạn chế trong Hàn Phong chi pháp của Trưởng Tôn
Nhược Lam và Tinh Lạc Thần Liên của La Hán Tông, lại bị lực lượng của Sở
Vân Vân áp chế.
Bốn người bọn họ liên thủ, vốn có khả năng phá tan vòng vây.
Chỉ là, khi Ngụy Nguyên Tùng vừa ra tay, bốn người bọn họ liền trốn không
thoát.
Lúc này, Thần Viêm Kiếm – Ba Đông liền quay đầu mắng: “Ngụy Nguyên
Tùng, ngươi cmn có ý gì?”
Ngụy Nguyên Tùng cũng không hiểu được tâm lý của mình là sao.
Trên mặt hắn lại lạnh như băng: “Ba Đông, ngươi ăn cứt sao? Rửa sạch miệng
một chút. Bản nhân chặn đứng tà ma yêu nghiệt thì có liên quan gì đến ngươi?”
Thần Viêm Kiếm – Ba Đông càng tức giận hơn, Hổ Như Sơn của Ngự Thần
tông cũng là lửa giận công tâm.
Lúc này, Sở Hi Thanh tay đè đao, mỉm cười cực kỳ hiền lành với bọn họ: “Hai
vị đại trưởng lão, lẽ nào hai vị cũng đến đây vì điều tra biến cố trong mộ Cơ
Dương, vì tru diệt tà ma?”
Ba Đông và Hổ Như Sơn âm thầm rùng mình.
Bọn họ quay đầu nhìn đội ngũ của Sở Hi Thanh.
Băng Thành Phong Kiếm - Trưởng Tôn Nhược Lam, Tinh Thần Đại Pháp Sư -
La Hán Tông, tông chủ Thi Sơn tông Lệ Hiên nắm giữ một sát thi nhất phẩm,
ngoài ra còn có một đám võ tu nhị phẩm tam phẩm có thực lực không tầm
thường.
Ngoài ra, còn phải tính thêm một Thiên Nguyên Thủ - Ngụy Nguyên Tùng nữa.
Hai người không khỏi rơi vào yên lặng.
Khoảng hai mươi cái hô hấp sau, khi đoàn người xuất phát lần nữa.
Thi thể của hai người Ma Bức Già Thiên - Miêu Chính Chi và Bất Động Thiên
Ma – Lỗ Nhạn đã rơi trên đất. Linh hồn của bọn họ cũng nát bấy tịch diệt.
Lệ Hiên đi ở giữa đoàn người, liếc mắt nhìn Ba Đông ở bên trái một cái, lại quét
nhìn Hổ Như Sơn ở bên phải một cái.
Trong lòng hắn lấy làm kỳ lạ.
Đội ngũ này như một quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn, lúc này đội hình dưới
trướng của Sở Hi Thanh đã có thể chống đỡ một tông phái nhất phẩm.
Lệ Hiên lại sinh lòng bất an, hắn biết đám cao thủ do kẻ chủ mưu phái đến, là
không bao hàm những vị đại trưởng lão của các thần tông nhất phẩm này.
Thời khắc quyết chiến cuối cùng, không biết liệu đám người này có phản bội
hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK