Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là khối Thần Khế thiên bi Sở Hi Thanh gửi ở Tổ Sư đường, trên màn sáng
chính là tin tức của người nào đó gửi cho hắn.
“Nghe nói Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh thảm bại trong tay Hi Thanh,
ta thấy rất an ủi.”
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lên.
Vấn Thù Y cũng biết rồi?
Có điều, đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao người ta cũng là thành chủ
Cực Đông Băng Thành nha.
Sở Hi Thanh lại nghĩ thầm thầm, vị này thật là giàu có, hai chục vạn lượng bạc
cứ biến mất như vậy.
Một lát sau, lại có một câu nói hiện lên trên màn sáng.
“Nghe nói toàn bộ quá trình Hi Thanh đều không xuất đao, dùng Bá thể để
chiến thắng, có phải là bất đắc dĩ hay không? Nhớ đến thì cách đây không lâu,
Hi Thanh ác chiến với Thương Hải Thạch thì thanh binh khí tứ phẩm kia đã
không chịu nổi rồi. Ta đã bảo người mang một thanh bảo đao nhị phẩm hạ đến
Vô Tướng thần sơn, cung cấp cho Hi Thanh sử dụng.”
Sở Hi Thanh nhìn thấy đoạn này, ý nghĩ đầu tiên là Bạch Tiểu Chiêu quá giàu
có.
Cổ đại là không có dấu chấm câu.
Trừ đi những dấu ngắt câu ra, mấy chữ này cũng gần tám mươi vạn lượng bạc
rồi.
Cái ý nghĩ thứ hai là vui vẻ.
Bảo đao cấp độ nhị phẩm hạ, trên giang hồ cũng rất hiếm.
Tuy rằng uy lực kém xa Huyết Nhai thần đao, nhưng thừa sức làm bội đao sử
dụng lúc bình thường.
Hắn có đao này, ngày sau sẽ không chịu thiệt về binh khí khi đối đầu với cao
thủ nữa.
Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm thở dài.
Ngày xưa, hắn thu phục Lệ Thiên Công là vì để Lệ Thiên Công luyện chế đảo
đao cho hắn.
Kết quả Lệ Thiên Công còn chưa khai công, thì đã có người tặng đao rồi.
Sở Hi Thanh không ngờ vị thành chủ tỷ tỷ này mặt ngoài lạnh như băng, nhưng
lại săn sóc và tri tâm như vậy.
Tuy nhiên, hắn vẫn tự hiểu lấy mình.
Biết Vấn Thù Y quá nửa là nể mặt Thần Dương của hắn, cho nên mới tốt với
hắn như vậy.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại phát hiện Kế Tiễn Tiễn ở bên cạnh mình đang nhíu chặt
mày liễu, nhìn hắn với vẻ dị dạng.
Tâm trạng Kế Tiễn Tiễn rất phức tạp, vừa bất ngờ cũng vừa lo lắng.
Ngoài ra, trong lòng Kế Tiễn Tiễn còn có một chút chờ mong không thực tế.
Chủ thượng của nàng ngông nghênh kiêu ngạo, hắn nên từ chối, đúng không?
Sở Hi Thanh nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút, chỉ hơi suy tư là hiểu ra ngay.
Nàng cũng nhỏ máu trên Thần Khế thiên bi, cũng có thể nhìn thấy văn tự trên
màn sáng.
Sở Hi Thanh cũng không để ý.
Hắn ngưng thần suy nghĩ, sau đó lấy một viên linh thạch ra, kết ấn quyết, rồi
viết một chữ ‘Biết’.
Sở Hi Thanh không biết là, cùng lúc đó, Sở Vân Vân ở trong Thiên Lan cư đang
nhíu chặt lông mày.
Cột cờ Nghịch Thần Kỳ trong tay nàng bỗng nhiên trở nên cực kỳ ác liệt.
Thương khí ngang dọc đan xen khắp nơi, làm cho tiểu Huyền Vũ đang tắm nắng
bên cạnh phải rụt đầu lại.
Trên đầu rùa của nó tràn đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như nó chậm một chút thôi, có lẽ đầu đã biến mất rồi.
Trong bí cảnh thời gian, Lục Loạn Ly đang chạy băng băng ở tầng đầu tiên của
bí cảnh bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt không giận không vui, bình tĩnh nhìn phía
trước.
Lưu Nhược Hi ở bên cạnh nàng hơi kinh ngạc, sau đó lại càng kinh ngạc hơn.
Nàng cũng nhìn thấy văn tự ở trên màn sáng.
Lưu Nhược Hi không khỏi lo lắng cho tình cảnh của chủ thượng nhà mình.
Cũng cùng lúc đó, Hồ Khản và Hồ Lai rời khỏi Vô Tướng thần sơn và trở về cứ
điểm của Thiên Cơ các, bọn họ lại phát hiện Thiên Cơ lệnh treo ở bên hông
mình bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ mãnh liệt.
Hai người thấy thế đều hơi kinh ngạc, đây là thủ trưởng trực tiếp của bọn họ, là
Thanh Vân phường chủ thỉnh cầu liên lạc.
Tình huống này rất hiếm thấy, Thiên Cơ các không có nhiều kinh phí, trừ khi là
có chuyện rất quan trọng, bằng không thì bọn họ rất ít khí dùng loại phương
thức liên lạc xa như vậy.
Loại pháp môn liên lạc xa mấy vạn dặm này, là bí thuật độc nhất của Thiên Cơ
lão nhân, có một không hai trong thiên hạ, triều đình cũng không có.
Nhưng pháp môn này rất tốn tiền, mở một lần thì phải mất mười mấy viên linh
thạch trung phẩm.
Hồ Khản âm thầm hoảng sợ, nghĩ thầm lẽ nào bản thảo bọn họ vừa truyền qua
có sự cố?
Hai người không dám chậm trễ, lập tức dùng bí pháp để câu thông.
Bóng người của Thanh Vân phường chủ lập tức xuất hiện ở trước mắt bọn họ:
“Hồ Khản, phần bản thảo này thật sự là do Sở Hi Thanh viết?”
Nội tâm Hồ Khản lập tức chìm xuống, nghĩ thầm quả nhiên là bản thảo xảy ra
chuyện.
Hắn cười khổ: “Đúng là hắn, hai người chúng ta tận mắt nhìn thấy. . .”
Hồ Khản còn chưa nói xong, liền nghe thấy Thanh Vân phường chủ than thở:
“Đúng là hắn thật? Thật không hổ là người đứng đầu Thanh Vân Tổng Bảng,
thiên tư càng hơn Bá Võ Vương! Xem bài giảng này, văn tự dễ hiểu rõ ràng,
chữ chữ như châu ngọc, nêu rõ những nét chính của vấn đề, lại đâu ra đó, đánh
trúng vào nơi quan trọng.”
“Có thể thấy vị Vô Cực Đao Quân này đã nắm giữ áo nghĩa của bốn môn đao
quyết này, ẩn ẩn có khí thế tông sư. Hắn tu hành mới hai năm đúng không? Đây
là loại ngộ tính gì chứ? Thiên tư gì chứ? Ta thấy kỳ đặc san này, nhất định phải
tăng giá!”
“Kỳ đặc san này chắc chắn sẽ trở thành thánh điển của bốn môn đao pháp này!
Cũng chắc chắn sẽ chấn động giang hồ! Không nói việc này nữa, bên tổng bộ
đang sửa bản thảo rồi. Nhiệm vụ của các ngươi đã xong, có thể ở lại U Châu để
trải nghiệm võ lâm bên đó, một thời gian nữa trở về cũng được, cũng cho các
ngươi một vạn lượng bạc làm phí đi công tác. Lần ta ghi cho hai người các
ngươi một công lớn!”
Thanh Vân phương chủ nói xong câu này, liền trực tiếp chặt đứt thông tin.
Hai người Hồ Khản và Hồ Lai không khỉ hai mặt nhìn nhau, cả hai đều thấy
không thể tưởng tượng nổi.
Vị Sở sư huynh kia của bọn họ, lần này lại để bọn họ nhìn bằng cặp mắt khác
xưa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK