Lôi Thần – Thiên Bá không khỏi liếc nhìn Huyền Vũ Tinh Quân một chút.
Hắn vốn coi như không nghe thấy câu nói kia của Bạch Chúc.
“Huyết mạch Bàn Cổ gà nhà đá nhau, anh em trong nhà cãi cọ, người ngoài như
chúng ta không tiện nhúng tay vào.”
Lôi Thần – Thiên Bá lắc lắc đầu: “Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, có thể chạy
tới tham chiến.”
Đừng kéo hắn vào mấy chuyện tìm chết này…
Nhưng Thiên Bá đoán Huyền Vũ sẽ không mất lý trí như vậy.
Vấn Tố Y đã lên phía bắc tinh không, trong khoảnh khắc này, nàng đã đánh nát
hai ngôi sao Văn Khúc và Thiên Quyền, đang tấn công sao Huyền Minh do
Băng Thần – Huyền Đế để lại, thế không thể đỡ, đánh đâu thắng đó không gì
cản nổi.
Mà Huyền Vũ Tinh Quân là một trong các thủ lĩnh của các thần phương bắc, lại
ngồi yên không thèm để ý.
Chẳng lẽ Huyền Vũ không biết, Vấn Tố Y có dã tâm tái tạo Bắc Thần cửu tinh
sao?
Tên này biết rõ, nhưng vẫn án binh bất động ở đây.
Không! Không chỉ án binh bất động, tên Huyền Vũ này thậm chí còn âm thầm
trợ giúp Vấn Tố Y quét ngang phương bắc.
Huyền Vũ nghe vậy thì thở dài: “Như ngươi nói, chúng ta đều là người ngoài.
Vì vậy ta rất lo lắng, trận chiến này ai thắng ai thua, chỉ sợ chúng ta đều không
ổn.”
Lúc này Lôi Thần – Thiên Bá mới hiểu ra.
Huyền Vũ này thật sự không hổ là một tên thâm trầm.
Câu vừa rồi của Huyền Vũ có 2 nghĩa.
Một là muốn liên thủ đồng minh với hắn, mưu đồ tự vệ.
Hai là ám chỉ Lôi Thần hắn, hai người họ đã đắc tội với mấy vị Tổ thần này rồi.
Hắn suy tư, hỏi: “Chẳng lẽ Huyền Vũ Tinh Quân cũng nhận được chiếu thư sắc
phong của Sở Hi Thanh?”
Ánh mắt Huyền Vũ Tinh Quân lấp lóe: “Nhận được, vị Thánh hoàng này rất hào
phóng. Hắn sắc phong ta làm Chấp Minh Thần Quân, CHân Vũ Đăng Ma đại
đế.”
Lôi Thần – Thiên Bá suy tư: “Chân Vũ Đăng Ma đại đế? Đúng là hào phóng, vị
cách không giảm mà còn tăng. Vị bệ hạ này, thực sự là thủ đoạn không tầm
thường.”
Sở Hi Thanh cũng cho hắn một chiếu thư sắc phong, hứa hẹn là ‘Đô Thiên Vạn
Lôi Phổ Hóa thiên tôn’.
Tuy vị cách tương đương với Lôi Thần – Thiên Bá bây giờ, nhưng trên danh
nghĩa, hắn chính là chủ của tất cả Lôi pháp trong thiên hạ.
Sở Hi Thanh chỉ dùng hai phần chiếu thư này, liền để bọn họ đứng yên ở đây,
vẫn do dự không quyết.
“Ta hiểu đại khái rồi.” Lôi Thần – Thiên Bá chắp tay sau lưng: “Ngươi thu được
chiếu thư, nhưng vẫn cảm thấy bất an đúng không?”
“Sở Hi Thanh được xưng là nói lời giữ lời, điểm này thì ta rất tin tưởng. Mà
Long tộc, Phượng tộc, Hổ tộc cũng thuộc tộc duệ Hỗn Độn, tương lai chúng ta
muốn tự vệ cũng không khó.” Huyền Vũ mỉm cười: “Nhưng mà không công
không nhận lộc, nhân tộc nắm thiên hạ, chúng ta lại không lập công, thử hỏi
tương lai chúng ta có thể yên tâm đứng trong thiên đình mới sao?”
Lôi Thần – Thiên Bá nghe vậy thì lại bất ngờ: “Ngươi đang khuyên ta giúp hắn?
Ngươi coi trọng Sở Hi Thanh như vậy? Cho rằng hắn sẽ thắng?”
Huyền Vũ này, xưa nay đều không thấy thỏ thì không thả chim ưng, sao hôm
nay lại vội vàng như vậy?
Hắn nhìn Sở Hi Thanh: “Tình hình của hắn không ổn lắm.”
Tuy rằng hôm nay Sở Hi Thanh một mình đối đầu với bốn Tổ thần làm hắn rất
kinh ngạc.
Nhưng trong 50 cái hô hấp mà họ nói chuyện, Thập Nhị Long Vĩnh Hằng của
Sở Hi Thanh đã vỡ nát 27 lần.
“Ta không xác định hắn có thể thắng hay không, nhưng vạn vật vạn sự trên thế
gian này, đều không thoát khỏi hai chữ lợi và hại. Lôi Thần cho rằng, nếu như
chúng ta trợ giúp, thì phần thắng của hắn sẽ cao bao nhiêu? Có hi vọng chống
đỡ được đến khi Thánh hoàng đời thứ ba và Nam Cực Trường Sinh đại đế chạy
đến không? Còn nếu như Sở Hi Thanh chết ở đây, nhân tộc muốn liều chết một
kích, các thần sẽ phải trả giá đắt như thế nào?’
Huyền Vũ hơi lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Ta cũng không phải vì vinh nhục
vì một mạch Huyền Vũ, mà là vì thế giới này. Lôi Thần bệ hạ, Sở Hi Thanh đã
có ba loại nguyên chất đạt đến biên giới Tạo Hóa. Không lâu sau, hắn nhất định
sẽ vượt qua Đông Hoàng!”
Lôi Thần – Thiên Bá nghe vậy thì sững sờ, rơi vào suy ngẫm.
Trong đầu hắn hiện lên một câu nói.
Dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đây mới là lời thật lòng của Huyền Vũ nhỉ?
Hôm nay, nếu các thần Bàn Cổ thắng, dòng dõi của Lôi Thần và Huyền Vũ bọn
họ khó tránh khỏi vận mệnh bị các thần đưa đi tử chiến với nhân tộc.
Các thần Bàn Cổ sẽ không cho phép họ do dự, nhất định sẽ dùng mạng của họ
để tiêu hao nhân tộc.
Nhưng nếu nhân tộc thắng thì sao?
Sở Hi Thanh một người một đao, đã có thể trấn áp ngàn tỷ đại quân trong tinh
không.
Ánh mắt Lôi Thần – Thiên Bá bắt đầu lấp lóe.
…
Cùng lúc đó, ở Vô Tướng thần sơn.
Lý Trường Sinh đang đứng trên 105.000 trượng, ngưng thần nhìn trận đại chiến
kia.
Đây chỉ là tầng mây thứ tám, Lý Trường Sinh lại không thể bay lên cao hơn để
quan sát.
Dư âm của cuộc chiến kia đang liên tục xé rách chín tầng mây, xung kích phàm
giới.
Bên thành Vọng An đã tổn thất nặng nề, dù Sở Hi Thanh đã bố trí trận pháp
khổng lồ ở thành Vọng An, nhưng vẫn không thể trừ khử hết thần lực của năm
người.
Có người nói quanh thành Vọng An đã tàn tạ khắp nơi.
May mà Đại Luật đã dự kiến được từ trước, đã thu nạp dân chúng chung quanh
vào trong thành.
Vô Tướng thần tông cách thành Vọng An hơn 7 vạn dặm, nhưng cũng chịu
xung kích rất lớn.
Nhất là tầng mây thứ chín, chỉ một chút dư âm thôi, cũng có thể làm cho một võ
tu nhất phẩm ngã xuống.
Thật ra bản thân Lý Trường Sinh chịu được.
Hắn đã vào Siêu Phẩm, thực lực tuy không biến thái như Sở Hi Thanh, nhưng
cũng có thể đuổi sát vĩnh hằng trung vị, không kém Vấn Tố Y năm đó.
Nhưng chư vị trưởng lão bên cạnh hắn thì không chịu nổi, tầng tám đã là cực
hạn của họ.
Lý Trường Sinh cảm khái, tự hào không thôi: “Độc chiến bốn Tổ thần, không
hổ là đệ tử kiệt xuất nhất của Vô Tướng thần tông ta.”
Đây quả thực là một Táng Thiên khác!
Nếu như Sở Hi Thanh có thể hoàn thành tất cả nghi thức đăng thần, nhất định sẽ
mạnh hơn Táng Thiên rất nhiều.
“Bệ hạ dĩ nhiên có thần uy bực này!” Thanh Hư Tử cũng bình tĩnh nhìn phía
chân trời: “Nếu không có cơn đau róc xương từ cương phong, ta còn cho rằng
mình đang nằm mơ. Khó mà tin nổi! Khó mà tin nổi!”
Với thị lực của hắn, thật ra cũng không nhìn ra cái gì.
Chỉ biết hiện giờ, Sở Hi Thanh đang độc chiến tứ đại Tổ thần Bàn Cổ.
Dưới tình huống không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, ác chiến với bốn vị Tổ thần.
Trong đó, Xa Nguyên, Bạch Chúc, Đế Sát còn là những kẻ mạnh nhất trong 12
Tổ thần.
Ngày xưa, Huyền Hoàng thủy đế cũng chỉ đến thế mà thôi…
Không! Dù là Huyền Hoàng thủy đế cũng không có chiến tích như vậy.
Thanh Hư Tử lại nhớ đến năm đó, khi hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh.
Khi đó, hắn biết Sở Hi Thanh là thiên tài vạn người chưa chắc có một, tương lai
chắc chắn sẽ chấn hưng Vô Tướng thần tông.
Thanh Hư Tử lại không ngờ, Sở Hi Thanh dĩ nhiên lại đạt đến trình độ này
trong thời gian ngắn như vậy.
Danh Sách Chương: