“Cái này phải xem Kiến Nguyên đế và Sở Mính sợ ta thế nào. Áp lực của bọn
họ càng lớn, thì sẽ càng nhanh.”
Sở Hi Thanh lắc người một cái, đi lên Dục Nhật thần chu: “Còn về phần biện
pháp khống chế Sở Mính, tự nhiên là 100%! Ta há có thể để Kiến Nguyên đế
toại nguyện? Đúng rồi, chúc mừng Loạn Ly vào tam phẩm!”
Lục Loạn Ly lại hừ nhẹ một tiếng.
Nàng lên tam phẩm chậm hơn cả Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua, có gì
đáng chúc mừng?
“Bây giờ đi đâu?” Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Đi Quy Khư sao?”
Nàng đoán Sở Hi Thanh muốn đẩy tiểu Tóc Húi Cua lên vị trí Chân Linh Nhai
Tí.
Mà Quy Khư lại có một bức tượng Nhai Tí do Bàn Cổ điêu khắc.
Mà Lục Loạn Ly cũng muốn đến Quy Khư xem một chút.
Nàng đã thăng cấp, tiếp đó có thể bồi Sở Hi Thanh đi khắp nơi.
“Quy Khư là chắc chắn phải đi!”
Sở Hi Thanh mỉm cười: “Nhưng trước đó, chúng ta cần đến thành Vọng An một
chuyến, lấy vài thứ do Vũ Liệt thiên vương để lại.”
Lục Loạn Ly hơi nghi ngờ: “Các ngươi chuẩn bị đi lấy bảo tàng của Vũ Liệt
thiên vương?”
Nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Lục Loạn Ly biết Sở Hi Thanh đã nắm giữ chìa khóa và vị trí của bảo tàng Vũ
Liệt thiên vương.
Nhưng mà chìa khóa của cái bảo tàng này lại nằm trong tay Sở Vân Vân.
“Không có bảo tàng gì cả.”
Sở Hi Thanh lắc đầu: “Chỉ có một đội quân thường thắng không bại khi còn
sống thôi, ngươi đến đó thì sẽ giật mình. Vũ Liệt thiên vương và thuộc hạ của
hắn cực kỳ căm hận Cự linh, nỗi căm hận này còn vượt qua sự tưởng tượng của
ngươi.”
Hắn vốn không muốn tiến vào nơi đó quá sớm.
Nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa, Sở Hi Thanh không thể không lấy
một món đồ trong đó trước.
Mặc Sĩ La Hầu dẫn Sở Mính chạy đến ngoài thành Vọng An mới dừng lại.
Cho dù hai người chạy được ba vạn dặm thì Sở Hi Thanh đã đuổi theo nữa.
Sở Mính vừa nghĩ đến những lời vừa rồi của Sở Hi Thanh, còn cả đao ý khủng
bố khóa chặt lấy nàng kia, nội tâm liền run rẩy.
Ý kinh hãi và hoảng sợ trong lòng nàng là không thể áp chế.
Khoảng thời gian tiếp theo, Sở Hi Thanh nhất định sẽ dùng hết khả năng để tìm
kiếm tung tích của nàng.
Nếu như mình ở lại U Châu, chắc chắn sẽ phải chết!
Thậm chí toàn bộ bắc vực đều không an toàn nữa.
Ngoài này đã là chủ bắc vực, cầm binh khoảng hai ngàn vạn, thế lực cực kỳ
khổng lồ.
Hắn nắm giữ tài nguyên gần như vô cùng vô tận, có thể điều động lực lượng từ
thiên nam địa bắc.
Hiện giờ, nàng không khác gì một con kiến khi đứng trước mặt Sở Hi Thanh.
Chỉ có thành Vọng An mới có thể làm cho Sở Hi Thanh kiêng kỵ một hai.
Đây là kinh thành Đại Ninh, Sở Hi Thanh tuyệt đối không dám làm bậy ở đây.
Sở Hi Thanh muốn lấy tính mạng của nàng ở thành Vọng An, vậy thì nhất định
phải trả giá đắt.
Vừa hay Sở Mính cũng muốn về kinh thành một chuyến, nhìn xem có thể kiếm
thêm chút tài nguyên từ tay Kiến Nguyên đế hay không.
Cậu của nàng đầu tư cho nàng nhiều tài nguyên như vậy, chính là chờ mong một
ngày nào đó, nàng có thể đối kháng với Sở Hi Thanh, thậm chí là trừ khử Sở Hi
Thanh.
Nhưng nếu như bây giờ nàng ngã xuống dưới đao của Sở Hi Thanh, vậy tất cả
tài nguyên của cậu nàng sẽ trôi theo dòng nước.
Vì vậy cậu nàng sẽ không ngại cho nàng thêm chút tài nguyên, để nàng tiến
thêm một bước.
“Lần này để quận chúa kinh hãi rồi.”
Sau khi dừng lại, Mặc Sĩ La Hầu liền áy náy ôm quyền thi lễ với Sở Mính: “Xin
quận chúa khoan dung, lần này rất có thể là sai lầm của hạ quan, khiến ngài bại
lộ.”
“Mặc Sĩ chỉ huy sứ không cần như vậy!”
Sở Mính lắc đầu: “Lần này hẳn là lỗi của ta, không liên quan gì đến ngươi. Trái
lại ta còn phải đa tạ chỉ huy sứ, nếu không có ngươi thì có thể ta đã chết dưới
đao của Sở Hi Thanh rồi.”
Địa điểm gặp mặt là nàng lựa chọn.
Mặc Sĩ La Hầu chỉ nhận được thông báo trước hai khắc, sau đó trực tiếp dùng
pháp thuật xé rách hư không để truyền tống qua.
Vì thế nên theo lý thuyết, Mặc Sĩ La Hầu không thể bán đứng nàng.
Ngoài ra, Sở Mính cũng không muốn đắc tội với vị thân tín này của bệ hạ.
Sau này nàng nhất định phải mượn tài nguyên của triều đình để tu hành, tương
lai cũng phải nhờ vả Mặc Sĩ La Hầu.
Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía hoàng cung: “Hôm nay bệ hạ có ở hoàng
cung?”
“Chắc là có!” Mặc Sĩ La Hầu nhìn theo ánh mắt của nàng: “Sau khi bệ hạ trở về
từ Cực Đông Băng Thành, thì vẫn luôn ở trong cung không ra ngoài.”
Sở Mính hơi gật đầu, rồi cất bước đi về phía hoàng cung.
Trước kia nàng muốn gặp thiên tử, nhất định phải trải qua tầng tầng thông báo.
Dù nàng là cháu ngoại của thiên tử, thì cũng không có ưu đãi gì.
Hơn nữa, nếu thiên tử đang bận rộn, thì chưa chắc đã bằng lòng gặp nàng.
Bây giờ thì lại khác, Sở Mính không chỉ là hoàng thân quốc thích, lại còn có đại
cao thủ nhất phẩm thượng. Nàng có đủ tư cách gặp thiên tử mà không cần trải
qua thông báo.
Sau đó, Sở Mính đi thẳng một đường vào hoàng cung.
Danh Sách Chương: