“Tùy ngươi.”
Sở Hi Thanh cũng dứt khoát thẳng thắn, trực tiếp bắn một đồng vàng lên không
trung.
“Trận chiến này cũng chúng ta cũng không cần tìm trọng tài, khi tiền rơi xuống,
ngươi và ta liền có thể ra tay!”
“Thật ra ta có thể nhường ngươi ba chiêu.”
Vạn Kiếm Sinh mỉm cười, khóe môi hiện lên một nụ cười trào phúng: “Ta nói
trước, trận chiến này ta sẽ dùng toàn lực, sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi và ta
không luận sinh tử, nghe theo mệnh trời đi.”
“Được!”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm cái tên này quả nhiên rất ngông cuồng, lại dám nói lời
này ở trước sơn môn của Vô Tướng thần tông.
Hắn cũng đồng ý luôn, sau đó tò mò hỏi: “Nhân dịp tiền còn chưa rơi xuống, ta
hỏi ngươi một vấn đề, ngươi là một người học đao, vì sao lại gọi Vạn Kiếm
Sinh?”
Vạn Kiếm Sinh lại cười gằn một tiếng, không nói một lời.
Còn có thể là vì sao, đương nhiên là do cha mẹ đặt tên rồi.
Hắn vẫn quan tâm đến đồng tiền kia.
Khi đồng tiền kia bay lên năm trượng, thì bắt đầu rơi xuống.
Vạn Kiếm Sinh cũng nắm chặt chuôi đao trong tay.
Mà khi hai người Sở Hi Thanh đang lặng lẽ nhìn nhau, dùng võ ý khóa chặt đối
phương, thì có hai bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trên
tầng mây.
Đó chính là Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm và Kiếm Khí Tiêu Tâm –
Thương Hải Thạch.
Thương Hải Thạch chắp tay sau lưng, nhìn xuống dưới cười nói: “Trang Đao
Vương, ngươi có thể nhìn ra sức chiến đấu của thiếu niên kia đã đạt đến mức độ
nào không?”
Sau trận chiến Vân Hải tiên cung, hắn vốn muốn về Bồng Lai Bất Dạ Thành để
yên tĩnh một thời gian, nuôi dưỡng trái tim bị thương của mình.
Tuy nhiên, nếu Trang Nghiêm đã nhờ hắn dạy Thần Ý Như Tâm Kiếm cho Vạn
Kiếm Sinh, thì Thương Hải Thạch đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với trận
chiến của hai thiếu niên này.
“Ta chưa từng thử qua, cũng không có cơ hội quan sát, làm sao mà biết được?”
Trang Nghiêm cũng đang quan sát Sở Hi Thanh, suy tư nói: “Tu vị của người
này chỉ là ngũ phẩm thượng. Nhưng đây là Huyết Nhai thánh truyền, được xưng
là thiên phú hơn cả Bá Võ Vương ngày xưa, chứng tỏ không đơn giản.”
Hắn nghiêng đầu nhìn Thương Hải Thạch: “Ngươi thật sự cho rằng hắn có thể
thắng đồ đệ của ta?”
Trang Nghiêm nghi ngờ trong Vân Hải tiên cung có chuyện gì đó, nên Thương
Hải Thạch mới chắc chắn như vậy, mới tự tin với Sở Hi Thanh như vậy.
Thương Hải Thạch lại cười to một tiếng: “Giống như ngươi đã nói, ta chưa từng
thấy đao pháp của đồ đệ ngươi, làm sao mà biết được? Có điều. . .”
Thương Hải Thạch nói đến đây, lại như cười trên sự đau khổ của người khác:
“Có điều, ta đã xem qua đao pháp của Sở Hi Thanh, biết sâu cạn của hắn, bằng
vào sự hiểu biết của ta với Sở Hi Thanh, ta khuyên ngươi vẫn nên hiện thân sớm
một chút, ngăn cản trận chiến này thì hơn, bằng không Vạn Kiếm Sinh rất có
thể sẽ thảm bại trong tay hắn. Đám người Thần Đao môn các ngươi vất vả lắm
mới bồi dưỡng được một đệ tử, đừng để bị phá hủy như thế.”
Trang Nghiêm cau mày, hắn nghe ra Thương Hải Thạch đang nói thật lòng.
Vị Kiếm Khi Tiêu Tâm này đúng là nghĩ như vậy.
Nhưng mà ngăn cản Vạn Kiếm Sinh vào lúc này và phá hủy hắn thì có gì khác
nhau?
Huống hồ hắn rất khó tin tưởng, đệ tử của mình sẽ bại trong tay người khác.
Sau đó, Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm lại bật cười lắc đầu.
Hiện giờ, hai người bọn họ đều có cái nhìn riêng.
Thẳng bại cao thấp thế nào, vẫn chờ đánh xong rồi nói.
Lúc này, thần sắc hắn hơi động, nhìn về phía nơi sâu xa trong mây.
Đối diện là một tên mập mặt khuôn mặt như mì vắt đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
Đó chính là tông chủ Vô Tướng thần tông, Lý Trường Sinh!
Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm đè đao, híp mắt lại, sau đó ôm quyền về
phía Lý mì vắt.
“Ta còn tưởng rằng hai người các ngươi sẽ thử một hai chiêu.”
Thương Hải Thạch cũng nhìn Lý Trường Sinh: “Ngày xưa Trang huynh ngươi
đăng đỉnh Thiên Bảng, vang danh thiên hạ, thì vị tông chủ này vẫn bừa bãi vô
danh. Bây giờ, vị này được xưng là đệ nhất phàm nhân, ngươi không cảm thấy
không phục sao?”
Thật ra võ ý của hai người này đã giao phong và va chạm một lần, nhưng lại chỉ
lướt qua liền thôi.
Ma Lưu Đao Vương không có ý khiêu khích, Lý Trường Sinh cũng có phong độ
của tông sư.
Sắc mặt Trang Nghiêm bình tĩnh nói: “Hắn cầm Thần Vọng kiếm trong tay,
đúng là xứng với cái danh đệ nhất phàm nhân, muốn đánh bại hắn thì rất phiền
phức.”
Muốn đánh bại Lý Trường Sinh, một là phải duy trì cân bằng tuyệt đối, tình
thần ý chí, khiếu mạch khí huyết đều hòa hợp như một. Để Lý Trường Sinh
không thể tìm được sơ hở.
Một biện pháp khác là dùng sức mạnh tuyệt đối để áp chế, để Lý Trường Sinh
không thể cân đo đong đếm.
Trang Nghiêm đều có thể làm được, nhưng cần phải chuẩn bị cẩn thận trước
một phen.
Chỉ là công tác chuẩn bị cũng phải dài đến gần một năm, đó là còn chưa tính
đến những biến cố khác.
Chỉ điểm này thôi, hắn đã rơi xuống hạ phong rồi.
Danh Sách Chương: