“Tạp chủng!”
Phong Tam trợn mắt trừng trừng, như muốn rách cả mí mắt.
Hắn đứng bật dậy, muốn vung kiếm chém chết tên cự thần cứt chó trước mắt.
Nhưng Phong Tam lại biết rõ, tình cảnh của mấy thần linh như Táng Thiên, còn
cả tương lai của Mộc Kiếm Tiên và một tỷ nhân tộc kia, đều không có liên quan
gì với Thần Xích Hỏa.
Cái tên trước mắt này, thậm chí còn là trợ lực của bọn họ.
Nhưng hai mắt Phong Tam tràn đầy lửa giận, trận ngập nôn nóng, tràn ngập
cuồng nộ, lại không có chỗ phát tiết.
Hắn nghĩ đến vài trăm triệu người Côn Luân sơn phải vì thế mà chết khổ, ngũ
tạng liền như thiêu như đốt.
“Phong tiên sinh bĩnh tình, đừng nóng.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh lại rất bình tĩnh: “Phải gom góp một tỷ tín đồ cho Mộc
Kiếm Tiên, vậy phải mất mười mấy năm. Mười mấy năm sau, lẽ nào chúng ta
không thể giết sạch đế tộc hoàng tộc tứ đại thần sơn sao?”
Phong Tam nghe vậy thì sững sờ, sau đó cũng bình tĩnh trở lại, rồi ngồi xuống.
Với thiên phú của Sở Hi Thanh, mười mấy năm sau ít nhất cũng phải là nhất
phẩm, sức chiến đấu sẽ không kém hơn Huyết Nhai ngày xưa quá nhiều.
Huyết Nhai có thể một người một đao trấn áp tứ đại thần sơn, Sở Hi Thanh
cũng có thể làm được.
Mấu chốt là Phong Tam bỗng nhiên rõ ràng.
Bây giờ hắn có tức giận thế nào thì cũng không làm nên chuyện gì, muốn ngăn
cản những tai nạn này phát sinh, chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân bọn
họ.
“A…”
Thần Xích Hỏa lại mỉm cười phản đối.
Vận mệnh của nhân tộc… ngay cả đám nhân vật như Táng Thiên, Trí Tẩu, Ngu
Công còn không thể nghịch chuyển, Sở Hi Thanh có thể làm được sao?
Nhưng hắn lại không nói gì, mà chỉ nhìn xuống bên dưới.
“Đã sắp ra khỏi cái gọi là quận Thiên Bích của nhân tộc các ngươi rồi, các biên
giới Thiết Châu không xa. Ngươi còn không cảm ứng được tung tích của bọn
họ?”
Thần Xích Hỏa nhìn thấy ven đường đều là hoang sơn dã lĩnh, người ở thưa
thớt.
Thần thức mạnh mẽ của hắn cũng không cảm ứng được bất kỳ Cự linh nào,
đương nhiên cũng không cảm ứng được bất kỳ thứ gì dị thường.
Sở Hi Thanh cũng chuyển sự chú ý xuống bên dưới: “Chỉ cần bọn họ còn ở gần
đây, là sẽ không chạy thoát khỏi cảm ứng của Thần Ý Đao Tâm, nhưng lát nữa
phải làm phiền ngươi một việc…”
Thần Xích Hỏa nghe thấy nói dung tiếp theo, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ
quái lạ, ánh mắt còn hiện lên vẻ chống cự.
Nhưng ba cái hô hấp sau, hắn vẫn đi đến đầu thuyền, vận dụng thần lực mạnh
mẽ của bản thân, gầm lên đầy giận dữ: “Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh ở
đây! Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh đến Thiết Châu du lịch!”
Hắn thật sự rất phẫn nộ, đường đường là thần linh Vĩnh Hằng, lại bị sai phái
làm chuyện mất mặt như vậy.
Vì vậy tiếng gào thét giận dữ của hắn như sấm nổ, rung chuyển cả mấy tầng
mây.
…
Tại trong lòng một ngọn núi không người ở phía nam Thiết Bích sơn mạch.
Thân vương nhất phẩm của Bất Chu sơn là Hoàng Tư Nguyên đang đứng trước
một trước quan tài đá, quan sát thi độc biến hóa ở bên trong, bỗng nhiên nghe
thấy tiếng gào thét của Thần Xích Hỏa thì đã biết là không ổn.
Hắn cố gắng kiềm chế ý nghĩ và thần niệm của mình.
Nhưng vẫn không tự chủ được mà sinh ra ra ý kiêng kỵ và địch ý khốc liệt với
Sở Hi Thanh.
Vô Cực Đao Quân này thật sự là đại địch tương lai của Bất Chu sơn bọn họ.
Một khi để tên này trưởng thành đến cấp độ Huyết Nhai Đao Quân, toàn bộ Bất
Chu sơn sẽ phải ngước nhìn.
Sở Hi Thanh khác với Huyết Nhai, hắn còn là thủ lĩnh của một thế lực của nhân
tộc Thần Châu.
Dựa theo tình hình bên trong nhân tộc Thần Châu, người này quả thực là có khả
năng nhất định sẽ trở thành đế quân của nhân tộc.
Tương lai người này rất có thể sẽ noi theo Huyền Hoàng thủy đế, dốc quân bắc
phạt, mang đến một trận hạo kiếp cho hoàng đình Bất Chu sơn.
Hoàng Tư Nguyên lập tức sinh lòng cảnh giác.
Hắn nghĩ mình còn không khống chế được địch ý với Sở Hi Thanh, huống chi
là đám thuộc hạ này của mình?
Hoàng Tư Nguyên quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện sắc mặt của cả đám chung
quanh đều thay đổi.
“Đi!”
Hoàng Tư Nguyên không chút do dự, quay người đi về phía nam của hang
động.
“Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức rút lui từ địa đạo, không cần mang thứ gì
cả, lấy tính mạng làm đầu! Còn thứ kia thì cứ để nó tự hủy đi!”
Trong lòng hắn âm thầm sầu lo.
Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh có thể cảm nhận địch ý mọi lúc mọi nơi, với
lại phạm vi bao trùm cực lớn.
Độn pháp của người này cũng rất mạnh, có người nói đã không kém hơn đại đa
số võ tu nhất phẩm, còn chấp chưởng pháp khí phi hành cực nhanh là Dục Nhật
thần chu.
Chuyện này có nghĩa là dù bọn họ trốn như thế nào, cũng khó có thể thoát khỏi
Sở Hi Thanh.
Hiện giờ chỉ có thể dựa vào pháp Thiên Cương ‘Tiềm Uyên Súc Địa’ cấp bậc
Siêu Phẩm kia, hi vọng có thể bỏ qua Sở Hi Thanh.
Đây là pháp thuật của nhân tộc, diễn hóa từ thần thuật, Là tiện lợi nên Cự linh
bọn họ cũng học tập và nắm giữ.
Trên lý thuyết, Tiềm Uyên Súc Địa cấp bậc Siêu Phẩm có thể đưa bọn họ đến
mặt bắc Thiết Bích sơn mạch.
Hoàng Tư Nguyên lại không xác định như vậy có đủ để thoát khỏi Sở Hi Thanh
hay không.
Danh Sách Chương: