Chập Long nghĩ thầm, nguyên do thất bại của mình, rất có thể là xuất hiện ở
Quy Khư.
Sở Hi Thanh từng tiến vào Quy Khư để tu luyện Tru Thiên Đao, Vấn Thù Y
dường như cũng từng tiến vào đó một đoạn thời gian.
Mà Quy Khư là nơi sâu nhất trong Vô Chung Dương, thần lực của chúng thần
không thể rót vào đó.
Trong đó nhất định đã phát sinh chuyện gì đó, lại giấu diếm được chúng thần,
cũng giấu diếm được mình.
Chập Long chỉ không hiểu là, người kia thúc đẩy Sở Hi Thanh và Vấn Thù Y
gặp mặt, lại âm thầm phá hoại kế hoạch của hắn, rốt cuộc là xuất phát từ mục
đích gì?
Chập Long không định nói việc này cho Kiến Nguyên đế biết.
Cái này không có chỗ tốt, trái lại còn có thể xuất hiện biến hóa ác liệt hơn.
Cùng vào lúc này, Chập Long khẽ nhíu mày: “Kinh thành cảnh báo, Đao Kiếm
Như Mộng – Lục Trầm dẫn người đột nhập vào hoàng cung, hắn đã chém Trang
quý phi bị thương, đang nỗ lực đột nhập vào Chính Nguyên cung.”
Kiến Nguyên đế nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Con Vọng Thiên Hống bọn họ đoạt được, chính là đang ở trong Chính Nguyên
cung.
Lục Trầm này thế mà lại thừa lúc vắng mà vào!
Còn nữa, dường như thực lực của Lục Trầm đã tăng lên.
Tuy rằng Trang quý phi rất ít khi ra tay, nhưng mà thực lực của vị này cũng có
thể sánh vai với hắn trước khi vào Siêu Phẩm.
Chập Long thầm cười khổ.
Kiến Nguyên đế bây giờ đúng là không tự lo nổi.
Vọng Thiên Hống là cấm kỵ lớn nhất của nhân tộc Thần Châu bọn họ.
Một khi việc này bại lộ, bọn họ tất phải ứng phó với sự chỉ trích của lục đại thần
tông, thậm chí là năm đại ma môn.
Vọng Thiên Hống… ngay cả những Ma thần kia cũng cực kỳ kiêng kỵ nó…
…
Lúc này, Lục Trầm đang đứng ở phía đông của một tòa cung điện khổng lồ dưới
lòng đất, nhìn xuống bên dưới với ánh mắt nghiêm túc.
Đó là một hố sâu dài và rộng hơn 200 trượng, bên trong hố sâu đều là vách
tường trơn nhẵn, chỉ có một lối vào nằm ở dưới chân Lục Trầm.
Nhìn từ nơi này xuống dưới, không chỉ nhìn thấy một đống xương trắng âm u
chồng chất, và lực lượng huyết sát chồng chất mà mắt thường cũng có thể thấy
được, còn có thể nhìn thấy một con hung thú cực lớn. Nó có đầu rồng cực lớn,
có cái cổ dài như rồng, nhưng thân thể lại như một con chó.
Nó đang điên cuồng tấn công lên trên, nỗ lực phá tan tầng tầng cấm chế và trận
pháp nơi đây, hòng thoát vây mà ra.
Lúc này, mấy thuộc hạ của Lục Trầm lại đang tức giận mắng chửi.
“Đúng là Vọng Thiên Hống!”
“Tên cẩu hoàng đế kia lại nuôi thứ này trong hoàng cung!’
“Tiên sư nhà hắn, chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế này không biết, một khi thi độc lan
ra ngoài, hai châu Hà Lạc sẽ chết bao nhiêu người?”
“Không biết nơi này đã chết bao nhiêu người rồi, bảo sao thời gian gần đây, lưu
dân gần thành Vọng An lại giảm mạnh, rất nhiều người đều đột nhiên biến
mất.”
“Không hiểu cái tên cẩu hoàng đế kia nghĩ gì nữa? Chuyện này có lợi gì cho
hắn?”
Điều này cũng là thứ Lục Trầm muốn biết.
Trong mắt hắn hiện ra một vệt kinh dị.
Xem ra Sở Hi Thanh đã nhìn chằm chằm vào nơi này từ trước rồi, đã hoài nghi
hoàng thất Đại Ninh tham dự việc phục chế Vọng Thiên Hống rồi.
Chỉ là không biết hắn còn biết gì nữa?
Một cái chớp mắt tiếp theo, Lục Trầm bỗng chém ra một đạo ánh đao nhiều
màu sắc, tựa ảo tựa mộng xuống phía dưới.
Chỉ vẻn vẹn một đao, liền xuyên thủng tầng tầng cấm chế, chét diệt con Vọng
Thiên Hống kia.
Ánh đao kia đầu tiên là để con Vọng Thiên Hống này hóa thành vô số bong
bóng, sau đó lại hóa thành vô số thịt nát.
“Lục Nguyên! Nhớ ghi chép tất cả hình ảnh ở nơi này! Còn cả tất cả những hồ
sơ danh sách có liên quan đến thi độc và Vọng Thiên Hống, tất cả đều phục chế
thành vài phần, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để đưa đến lục đại thần tông.”
Lục Nguyên là ấu đệ của hắn, một thuật sư cấp độ nhị phẩm thượng, phỉ hào
trên giang hồ là Khổng Tước chân nhân.
Hắn là phụ tá đắc lực nhất của Lục Trầm.
“Tuân lệnh!’
Đó là một thanh niên mặc trang phục thuật sư, dung mạo giống Lục Trầm đến
bảy phần.
Hắn ôm quyền đáp lại, lông mày lại hơi nhíu lại: “Chỉ là…”
Nếu như chỉ có hình ảnh, lại thiếu chứng cứ, thì vẫn sẽ để cho Kiến Nguyên đế
có cơ hội chống chế và ngụy biện.
Lục Trầm lại lắc đầu nói: “Không cần nghĩ quá nhiều, đối với lục đại thần tông
mà nói, thực ra có chứng cứ hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần để mọi
người cảnh giác và hoài nghi là đủ rồi.”
Mấu chốt là hắn cũng không dám lấy thi hài của con Vọng Thiên Hống này, làm
vậy rất có thể sẽ khiến thi độc lan tràn.
Lục Trầm lại giơ tay lên, hút một đống đất đá ở chung quanh lại đây, rồi chèn
lên cửa vào của hố sâu.
Sau đó, hắn cất bước về hướng khác, chỉ lắc mình một cái đã ra đến ngoài 50
trượng.
“Hiện giờ các ngươi đi đến nội khố, bên kia đang rất trống vắng, không có hơi
sức chống lại các ngươi. Những thứ khác thì cũng thôi, nhưng nhất định phải
thu hồi các đồ vật của Nguyên Hoàng và Thái tử điện hạ, thái tử phi.”
Mọi người phía sau hắn nghe vậy thì sững sờ, Lục Nguyên lại hỏi dò: “Huynh
trưởng, ngươi còn muốn đi đâu?”
“Đi tẩm cung của Kiến Nguyên đế!”
Tiếng nói của Kiến Nguyên đế truyền về: “Làm một việc cho một tên tiểu khốn
kiếp nào đó!’
Danh Sách Chương: