Thần Xích Hỏa vừa nói chuyện vừa nhìn đôi tay của mình.
Mất đi ngôi sao, lại bị phong ấn hơn vạn năm, còn bị hút máu nhiều lần. hắn đã
cảm giác được thân thể mình đang nhanh chóng suy yếu.
Thần Xích Hỏa suy yếu rất nhiều.
Vốn đang là thần linh trung vị, bây giờ chỉ có thần lực rất kém.
Bằng không thì hắn cũng sẽ không khuất phục Sở Hi Thanh trong trận chiến
Vạn Ma quật.
“Bởi vậy có thể tưởng tượng được, cạnh tranh ở vực ngoại là kịch liệt và tàn
khốc đến mức nào? Mấy ngàn vạn năm qua, số lượng các thần lên đến hàng
ngàn hàng vạn, nhưng tổng số ngôi sao thì lại chỉ có hạn. Hầu như mỗi một ngôi
sao đều có mấy vị thần linh đang dự bị và tranh cướp. Không đến lúc bất đắc dĩ,
sao bọn họ lại hạ phàm, để thần linh khác có cơ hội?”
Sở Hi Thanh không khỏi nghĩ đến Mộc Kiếm Tiên, nghĩ đến ước hẹn với Tư
Hoàng Tuyền.
Nội tâm hắn hơi động, tò mò hỏi: “Không thể tự tạo ngôi sao à? Việc này rất
khó sao? Mà bắt buộc phải tranh cướp ngôi sao đã có từ lâu?”
“Câu nói này, quả thực là giống với câu ‘sao không ăn cháo có thịt’ của nhân
tộc các ngươi?”
Thần Xích Hỏa chỉ chỉ bầu trời: “Hiện tại, muốn tự tạo ngôi sao? Nói nghe thì
dễ! Ngươi nhìn bầu trời này đi, đã sắp bị lấp đầy rồi, các loại thiên quy nhằng
nhịt đan xen ở khắp nơi, ảnh hưởng lẫn nhau, quấy rầy lẫn nhau. Các thần đã
không chứa được ‘Tinh chủ’ mới, cho nên nhất định sẽ dốc hết sức cản trở.”
Khóe môi hắn cong lên, hiện ra vẻ trào phúng: “Ngươi cho rằng những thần linh
Vĩnh Hằng của nhân tộc như Táng Thiên, Lê Tham và Tử Vũ, vì sao lại ở Ma
vực? Bị trở thành hàng ngũ Ma thần?”
“Đó là vì, thứ nhất khi bọn họ đăng thần, các thần đã truyền thần chỉ, lệnh cho
nô lệ nhân tộc liên tục huyết tế cho ba thần, xâm nhiễm nguyên thần và linh tró
của bọn họ.”
“Đặc biệt là Táng Thiên, khi đó Thiên đế Dương Thần – Thái Hạo đã bảo các
bộ Cự linh chém giết 2,7 tỷ nhân tộc, đẩy hắn vào con đường Ma thần. Bọn họ
thậm chí còn bảo người sửa chữa sử sách của nhân tộc, khiến cho tất cả mọi
người nhận định rằng, ba vị thần này là những Ma chủ thích giết chóc, thích
chiến đấu, thích huyết tế.”
“Thứ hai là ba thần không có nơi đặt chân ở vực ngoại, bọn họ không cướp
được ngôi sao nào, cũng không thể tự tạo ra ngôi sao, chỉ có thể bước vào con
đường Ma thần để duy trì lực lượng.”
“Nhưng sau một thời gian dài, dù tâm trí của bọn họ có cứng cỏi đến đâu, cũng
sẽ không thể duy trì thần trí, bọn họ sớm muộn gì cũng trở thành Ma thần chân
chính. Các ngươi nên quý trọng khoảng thời gian này, bọn họ không thể che chở
cho nhân tộc các ngươi quá lâu nữa đâu.”
Sở Hi Thanh và Phong Tam nhìn nhau một chút, sắc mặt đều cặc kỳ nghiêm túc.
Bọn họ nghe ra Thần Xích Hỏa đang nói chuyện giật gân.
Có điều, tình cảnh của ba thần Táng Thiên, Lê Tham và Tử Vũ đúng là để
người rất lo lắng.
Ma thần, bản chất cũng là ma đạo, rút lực lượng từ linh hồn và máu tươi của
chúng sinh.
Trên thế gian này, dù võ tu có tâm trí cứng cỏi đến đâu, một khi sử dụng bí pháp
ma đạo để tăng cường tu vị, thì tâm trí cũng sẽ từ từ biến hóa.
Chứng tỏ thần linh Vĩnh Hằng cũng giống như vậy.
Hiện tại, danh tiếng của ba vị thần linh này ở dân gian Thần Châu là rất kém
cỏi.
Ngày xưa, khi Sở Hi Thanh ở võ quán Chính Dương thì vẫn coi Táng Thiên là
Ma thần tà ác.
Tại bí cảnh cửu phẩm ở quận Lâm Hải, Táng Thiên vừa xuất hiện, gia chủ Lâm
Hải Lộ thị là Lộ Trạch còn sợ đến mức phải sơ tán toàn bộ cư dân ở gần đó.
Cái này cũng không thể trách bọn họ, từ trước đến nay, ba vị thần này đã gợi ra
không ít ma tai, tử thương ngàn tỷ.
Mãi đến khi Sở Hi Thanh trở thành đệ tử thánh truyền của Vô Tướng thần tông,
xem rất nhiều sách sử cổ đại ở Tàng Kinh lâu, hiểu rõ bí ẩn của rất nhiều thần
linh, khi đó hắn mới biết tình hình ở vực ngoại và phàm giới rắc rối và phức tạp
ra sao; cũng biết những vị Ma thần khá nổi danh bây giờ, có một bộ phận lớn là
xuất thân từ nhân tộc.
Hắn cũng biểu vì sao lục đại thần tông lại cảnh giác và đề phòng Ma Chiến lâu,
nhưng bọn họ lại cực kỳ khoan dung với Ma Chiến laaul cũng hiểu vì sao các
đời hoàng triều lại khoan dung với những tông môn ma đạo kia, thời điểm toàn
thịnh cũng không diệt trừ bọn họ.
Sở Hi Thanh cũng biết sau Hi Hoàng, mấy trăm ngàn năm nay không phải
không có thiên kiêu cái thế của nhân tộc đánh vỡ phong ấn huyết mạch, bước
vào Vĩnh Hằng.
Nhưng bọn họ muốn đặt chân ở vực ngoại, quá nửa đều bị ép và chìm đắm
trong con đường Ma thần.
Ba thần như Táng Thiên chính là một ví dụ điển hình…
Bọn họ mượn con đường Ma thần này để đối kháng các thần, che chở cho hậu
duệ nhân tộc. Lại do phương pháp ma đạo, mất đi tín nhiệm của nhân tộc.
Thần Xích Hỏa tiếp tục cười gằn: “Còn cả Mộc Kiếm Tiên mà Vô Tướng thần
tông các ngươi đang dựa dẫm kia, không phải hắn cũng đăng thần rồi sao? Ta
đoán là bây giờ, Bất Chư sơn, Côn Luân sơn… nhất định đang tổ chức nô lệ
nhân tộc tín ngưỡng hắn.”
“Điều này sẽ gia tăng lực lượng cho Mộc Kiếm Tiên, nhưng chờ đến khi nhân
số đủ nhiều, bọn họ sẽ bị tàn sát, bị huyết tế. Lực lượng của Mộc Kiếm Tiên rất
mạnh, gần như đuổi sát Táng Thiên năm xưa. Có thể cần huyết tế 500 triệu
người, thậm chí là một tỷ người. Khi đó dù hắn không điên, không bị ý niệm
của một tỷ nhân tộc đánh vỡ, thì cũng bị ép bước vào Ma thần…”
Danh Sách Chương: