Lúc này, hai Bạch Linh Hi đều nhíu mày lại.
Bọn họ cảm giác được Sở Hi Thanh đang giao lưu với ai đó.
Nhưng lực lượng thiên quy Nhai Tí và Như Ý ngoài cơ thể Sở Hi Thanh đã
ngăn cản tất cả, khiến bọn họ không cảm ứng được rõ ràng.
“Phục sinh La Hầu?”
Sở Hi Thanh lập tức cười gằn.
Đây là vì ngăn cản Ma thần Táng Thiên đánh nát sao La Hầu, ngưng tụ ngôi sao
mới?
Không thể không thừa nhận, một khi La Hầu phục sinh, chuyện này đúng là khó
hơn không ít.
“Như vậy Kế Đô và Huyết Hải đều đồng ý? Mấy người Thất Sát, Võ Khúc, Câu
Trần đều ngồi xem?”
Trận đại chiến trên tinh không cách đây không lâu, hầu như tất cả các thần sinh
ra ở thời đại hỗn độn đều lựa chọn ngồi xem.
Dù là Lôi Thần, cũng không dốc hết sức.
Đó là do những gì nhân tộc làm, đều không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
Trong mắt các thần hỗn độn, đây là nội đấu của hậu duệ Bàn Cổ, chó cắn chó
mà thôi, đánh càng kịch liệt, càng tàn khốc càng tốt, tốt nhất là lưỡng bại câu
thương, tất cả đều chết hết thì tốt nhất.
Nhưng La Hầu thì lại khác, khi La Hầu ngã xuống, các thần đã chia cắt tất cả
lực lượng của hắn.
Trong đó Kế Đô và Huyết Hải được lợi nhiều nhất.
Các thần phục sinh La Hầu, sẽ chỉ làm bọn họ tức giận.
“Kế Đô và Huyết Hải khẳng định không muốn.”
Giọng nói ôn hòa kia đáp: “Nhưng các thần cũng rất kiêng kỵ các thần hỗn độn,
không muốn bọn họ chỉ ngồi xem.”
Sở Hi Thanh lập tức hiểu ra, đây là định dùng La Hầu để kéo Kế Đô và Huyết
Hải xuống nước, muốn tìm chuyện cho bọn họ làm.
“Thì ra là vậy.”
Sở Hi Thanh gật đầu: “Vậy mời các hạ tiếp tục quan tâm chuyện này, nếu có
biến hóa gì mới, xin hãy báo cho ta biết trước.”
Sau khi người kia đáp ứng, Sở Hi Thanh tiếp tục điều khiển Dục Nhật thần chu
bay vào nơi sâu xa trong Quy Khư.
Lúc này đã có mấy vị Thi hoàng dưới trướng Hậu Khanh và Hạn Bạt bay đến
nghênh đón.
Sở Mính lại ghét bỏ những vật bẩn thỉu này đến gần, làm ô uế đôi mắt của
hoàng đế nhà mình.
Sát thi vi phạm ý trời như vậy, chỉ cần một mình nàng ở bên cạnh Sở Hi Thanh
là đủ rồi!
“Hừ!”
Sở Mính uy hiếp.
Nàng vừa mở mắt ra, mấy con Thi hoàng kia đều không thể tiến lại gần.
Sở Hi Thanh cũng không để ý đến những Thi hoàng này, bay thẳng vào trong.
Thực lực của hắn bây giờ đã hơn xa lúc trước.
‘Bát Nguyên trọng thủy’ nơi này căn bản là không tạo thành áp lực cho hắn.
Còn cả lực lượng Nguyên Từ mạnh mẽ, vô số xạ tuyến trắng lóa, viêm hỏa cháy
bỏng và vô số hạt bụi cuồng bạo không gì sánh nổi kia, tất cả đều không thể đột
phá đao cương như gương bạc quanh người hắn.
Sở Hi Thanh một bước mấy dặm, chỉ giây lát đã đến gần kén của hai người Hạn
Bạt và Hậu Khanh.
Hắn đầu tiên là liếc mắt nhìn ‘Khư hạch’ đang tỏa sáng và nóng rực như một
mặt trời nhỏ kia.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi khác thường.
Thế nhân đồn rằng, ‘Khư hạch’ này chính là một ‘Con mắt’ của Bàn Cổ để lại
sau khi tử vong.
Còn có người nói, đây có thể là sản phẩm thất bại khi Bàn Cổ khai sáng ‘Thiên
đạo’, hoặc là mảnh vỡ ‘Thiên đạo’ từ thời đại viễn cổ, bị Bàn Cổ vứt bỏ tại đây.
Hôm nay Sở Hi Thanh cảm thấy lời đồn này cũng không phải không có lý.
Cái này không phải sản phẩm thất bại khi Bàn Cổ khai tháng ‘Thiên đạo’, mà là
‘Thiên đạo’ do Thiên đế đời thứ tám dùng cơ thể và thần phách của mình để
phục chế ra.
Vị Thiên đế của nhân tộc kia đồng thời là Thánh Giả của thiên quy Phục Thiên
và Ánh Thiên.
Có thể là tại trận chiến cuối cùng, hắn trực tiếp phục chế ra thiên đạo của Bàn
Cổ, dùng để gia tăng lực lượng của bản thân, đối kháng với các thần vây công.
Nhưng Phục Thiên chi pháp của hắn chung quy cũng có cực hạn, không thể
phục chế ra thiên đạo chân chính, cuối cùng chỉ hiển hóa ra một hàng nhái, hơn
nữa đã chết vì nguyên thần tán loạn khi chiến đấu liên tục.
Nguyên thần của thiên đế đời thứ tám không thể đạt đến cường độ gánh chịu
‘Thiên đạo’. Hắn phục chế càng lâu, nguyên thần chịu áp lực càng lớn.
Nhưng di hài của Thiên đế đời thứ tám cũng vì thế mà được bảo tồn lại.
Sau khi hắn tử vong, ‘Thiên đạo’ nhái này cũng không vì thế mà kết thúc, trái
lại còn nối liền với ‘Thiên đạo’ chân chính, trở thành ‘Khư hạch’ của Quy Khư.
Đây chính là vì sao lần trước hắn đến Quy Khư, lại cảm thấy có thứ gì đó đang
cảm hóa mình.
Cái này có quan hệ với lực lượng huyết mạch của hắn, cũng có quan hệ với Hỗn
Độn chi pháp của hắn, lại quan hệ với tín niệm của trăm tỷ nhân tộc Thần Châu
trên người hắn, là kết quả của nhiều loại nhân tố tạo thành.
Thiên đế đời thứ tám tuy đã chết, nhưng còn có một tia chân linh vĩnh hằng bất
diệt, vẫn ở lại trong ‘Khư hạch’ đến nay.
Giống như hơn 300 vạn Sát linh bên trong Quy Khư vậy, Thiên đế đời thứ tám
cũng không bỏ được chấp niệm.
“Bệ hạ cuối cùng cũng đến rồi.”
Một chùm sáng bay ra khỏi cái kén ánh sáng của Hậu Khanh: “Hai người chúng
ta đã nghe nói đến trận đại thắng kia, quả thực là cực kỳ kính phục, Sau đó ngày
nhớ đêm mong, ngóng chờ bệ hạ đến đây, nhưng mà bệ hạ lại trì hoãn…”
Tiếng nói của hắn chợt im bặt.
Bởi vì Hậu Khanh phát hiện Sở Hi Thanh căn bản không nghe hắn nói.
Vị này đang nhắm mắt lại, tinh thần mờ mịt.
Vị Nhân hoàng này tựa như đang nhập mộng, nhập mộng ngay trước mặt bọn
họ.
“Đây là… Mộng Thiên chi pháp?”
Hậu Khanh kinh ngạc, muốn dùng linh thức thăm dò thần hồn của Sở Hi Thanh.
Thiên đế đời thứ bảy của nhân tộc được xưng là Đại Mộng Thần Quân, sở hữu
lực lượng ngủ say mà mộng ảo.
Hậu Khanh cảm nhận được lực lượng của vị Thiên đế này ở trên người Sở Hi
Thanh.
Nhưng hắn lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh của Phong Ta,
Hai thiếu nữ áo trắng giống hệt nhau ở bên cạnh Phong Tam bỗng nhiên lóe lên
một cái, chắn ở trước người Sở Hi Thanh.
Sở Mính lại trực tiếp ra tay, ánh mắt lăng lệ, một đạo ‘Tiên Thiên Đại Nhật thần
quang’ đánh thẳng về Hậu Khanh: “Vô lễ!”
Lúc này Hậu Khanh đã cảm giác được sự dị thường của Sở Mính.
Sau khi nhận một đòn này của Sở Mính, thần thức của hắn đều tập trung lên
người Sở Mính.
Nội tâm Hậu Khanh phập phồng, sóng lớn dâng trào.
Đây là … âm dương cân bằng, nội thiên địa?
Mà lúc này, chùm sáng do Hạn Bạt hóa thành cũng bật thốt lên: “Chúc mừng bệ
hạ đã lên nhất phẩm thượng. Chỉ không đến 10 năm, bệ hạ đã phá 18 tầng
phong ấn của các thần, lên cấp nhất phẩm thượng. Thành tựu này, quả thực là
trước chưa từng có, sau này cũng không.”
Lúc này, thần thức của Hậu Khanh mới rút về.
Hắn biết năng lực cảm ứng của Hạn Bạt hơn xa mình.
Vị Nhân hoàng bệ hạ này thế mà lại đánh vỡ tầng phong ấn cuối cùng, bước vào
nhất phẩm thượng.
Hắn âm thầm hoảng sợ.
Mấy tháng trước, Sở Hi Thanh đã có thể chém giết ‘Quần Sơn Xã Tắc chi thần’
trong Vô Thiên Hắc Ngục, như vậy sức chiến đấu của hắn bây giờ phải mạnh
đến mức nào chứ?
Danh Sách Chương: