Kiến Nguyên đế không tỏ ý kiến, hắn dùng ngón tay gõ gõ tay vịn, rơi vào suy
tư.
Sờ Mính nhìn trộm sắc mặt Kiến Nguyên đế: “Lần này thần về kinh, một mặt là
vì tạm thời né tránh mũi nhọn của hắn, một mặt là muốn tiến thêm một bước
trên võ đạo.”
“Bệ hạ, bây giờ tu vị của thần đã vượt qua hắn, chỉ thua ở huyết mạch và thiên
quy. Nhưng thần đã học được Thần Ý Đao Tâm, không sợ hãi Thần Ý Xúc Tử
Đao của hắn, chỉ cần có đủ Cửu Khiếu Minh Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu
Ngộ Đan, thần có lòng tin trong vòng một năm, đạt đến mức độ có thể đối
kháng với hắn.”
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì buồn cười: “Ngươi đứa nhỏ này, Cửu Khiếu Minh
Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan là loại thần đan đẳng cấp nào chứ?
Ngươi tưởng đó là kẹo sao? Hay là cho rằng tài nguyên trong tay trẫm là vô
cùng vô tận? Cũng không có bao nhiêu Đan sư có thể luyện chế đan dược
này…”
Kiến Nguyên đế còn chưa nói hết, hắn bỗng nhiên biến sắc mặt.
Hắn cảm ứng được một luồng ý niệm cực kỳ khủng bố đang quét ngang toàn
thành!
Đối phương trắng trợn không kiêng kỳ, chỉ chớp mắt đã càn quét toàn bộ hoàng
cung, sau đó liền chạm đến bên ngoài ‘Duyên Anh điện’.
“To gan!”
Kiến Nguyên đế lập tức ngưng tụ Thiên Tử kiếm ý, đồng thời kích thích Thập
Nhị Long Thần Thiên Thủ, làm cho 12 con Xích Long giương nanh múa vuốt,
bắt đầu chống lại ý niệm khủng bố kia.
Theo một tiếng nổ vang vọng, toàn bộ đá cẩm thạch bên ngoài cung điện bị
đánh nát bấy, vô số bụi mù tung bay.
Con ngươi Kiến Nguyên đế chợt co rút lại, lập tức hiện lên vẻ không dám tin và
nổi giận: “Sở Hi Thanh?”
Cái thằng nhãi ranh này quả thực là càn rỡ!
Hắn thế mà lại dám giết đến thành Vọng An, không coi uy nghiêm triều đình ra
gì, cũng không coi đại nội ra gì, lại dám dùng thần niệm quét qua hoàng cung!
Thời điểm này, vô số tướng sĩ cấm quân và cao thủ đại nội cũng cảm thấy kinh
hãi.
“Kẻ nào?”
“Quả thực là làm càn!”
“Đao ý thật mạnh! Chẳng lẽ là Sở Hi Thanh?”
“Hắn lại đến thành Vọng An?”
“Càn rỡ! Thật sự là càn rỡ!”
“Không đúng, mọi người mau kiềm chế nguyên thần, tên nghịch tặc kia cố ý,
hắn muốn thu thập địch ý và sát niệm của chúng ta!”
“Truyền lệnh cho chư quân, mau chóng tản binh mã, không được tụ tập một
chỗ!”
Khi tất cả mọi người trong thành đang kinh hãi không thôi, giọng nói của Sở Hi
Thanh đã truyền vào trong ‘Duyên Anh điện’, truyền vào tai mấy người Kiến
Nguyên đế.
Trong lời nói của hắn còn có ý cười: “Tìm thấy ngươi rồi!”
Theo một câu nói này, Sở Hi Thanh lại chém một đao cương có dung hợp thần ý
vô biên vào trong cung điện.
Từng tầng cấm chế và trận pháp nổ tung, bọn chúng có vẻ yếu ớt không chịu
nổi khi đối mặt với đao cương của Sở Hi Thanh.
Đao cương ngàn trượng kia thế như chẻ tre, chỉ chớp mắt đã đến trước ‘Duyên
Anh điện’.
Mặt Kiến Nguyên đế âm trầm như nước, mười hai đầu Xích Long quanh người
bắt đầu gào thét.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, mặt đầy khinh thường: “Chỉ là nghịch tặc, lại dám phạm
oai của thiên tử!”
Lập tức có vô số long khí màu vàng bắt đầu ngưng tụ thành kiếm ở trước
‘Duyên Anh điện’.
Theo cương lực va chạm, một làn sóng khí mang tính chất hủy diệt và vô số
cương phong vỡ vụn bắn phá bốn hóa, quét sạch tất cả kiến trúc ở chung quanh.
Sàn nhà kiên cố trong cung điện cũng đột nhiên rạn nứt, vô số vết rách như
mạng nhện khuếch tán ra bốn phía, chỉ chớp mắt đã lan tràn toàn bộ hoàng
cung.
“Thống Thiên, Nhiếp Thiên, Ngự Thiên và Chấp Thiên đúng không? Ta cũng
biết!”
Bên ngoài hoàng cung, Sở Hi Thanh cười gằn một tiếng, hắn giơ tay vồ một cái,
long khí quanh người Kiến Nguyên đế lại bị hắn kéo xuống một phần ba.
Bốn loại lực lượng thiên quy này, là bản chất của Thiên Tử Kiếm!
Sở Hi Thanh tuy không bỏ công sức vào phương diện này, nhưng hắn mới
ngưng tụ huyết mạch Hỗn Độn Chân Nguyên, có thể tinh luyện ra bốn loại lực
lượng thiên quy này từ trong hỗn độn của bản thân.
Đặc biệt là sau một tháng ở Lê Sơn, Hỗn Độn Chân Nguyên của hắn đã lên cấp
8.
Hơn nữa năng lực đã được tiến hóa trên diện rộng, chẳng những có thể tinh
luyện ra hai loại thiên quy dưới cấp 18 sinh ra ở hỗn độn, mà còn có thể tăng
một tầng của tất cả thiên quy võ ý dưới cấp 23.
Mà ‘Tinh Thần quyền ấn’ của Sở Hi Thanh lại có Thống Thiên và Nhiếp Thiên.
Ầm!
Theo 12 con Xích Long xuất hiện sau lưng Sở Hi Thanh, đao cương và đao ý
của hắn cũng tăng lên, thế mà lại đánh cho tòa ‘Duyên Anh điện’ kia lún xuống
nửa thước!
Lúc này, tuy rằng có rất nhiều cao thủ nhất phẩm nhị phẩm của triều đình xuất
hiện ở chung quanh hắn, nhưng tất cả đều là sắc mặt trắng bệch, không ai dám
đến gần, thậm chí còn không dám ra khỏi đại trận phòng ngự của hoàng cung.
Không phải bọn họ không muốn đuổi Sở Hi Thanh, cũng không phải không
muốn vây giết Sở Hi Thanh.
Mà là đã có hai tên cao thủ nhị phẩm làm gương ở phía trước.
Hai người này lao ra khỏi hoàng cung, nhưng khoảnh khắc bọn họ bước ra
ngoài, liền bị đao ý của Sở Hi Thanh ép thành sương máu!
Danh Sách Chương: