Thời gian trôi qua bốn năm, Nhân Trung Thủ cũng đã tạo dựng được uy danh
hiển hách ở khu vực tây bắc.
Tuy rằng không danh chấn thiên hạ như mấy người Sở Hi Thanh, nhưng cũng
đã vào tứ phẩm thượng, còn có xưng hào Thần âm Kiếm Quân.
“Xem ra Canh Kim và Sát Phạt chi pháp là vẫn có hạn chế…”
Hắn còn chưa nói xong, liền bị một người ở phía sau gõ đầu.
“Ngươi nói mê sảng cái gì? Một mạch Nhai Tí cũng là Canh Kim chi pháp,
nhưng có thể lấy một địch vạn. Các loại thiên quy Sát Phạt cũng có tiềm lực cực
lớn. Vô Tướng thần tông chỉ là may mắn, xuất hiện một cái Huyết Nhai, lại có
thêm một cái Vô Cực Đao Quân.”
Đó là một ông lão râu tóc trắng xám, hắn thổi râu mép, trợn mắt giận dữ nhìn
Nhân Trung Thủ: “Ngươi thân là đệ tử thánh truyền của tông ta, không nghĩ
cách cải tiến kiếm đạo của tông ta, để cho kiếm đạo của tông ta vượt qua Huyết
Nhai kia, trái lại còn nói lời ủ rũ ở trước quân trận, còn ra thể thống gì?”
Nhân Trung Thủ nghe vậy thì nở nụ cười ngượng ngùng.
Hắn nhìn thấy đám đồng môn đều kinh ngạc nhìn sang bên này, chỉ có thể giả
bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng nói: “Sử thúc, xin ngài nhỏ giọng
một chút, cho chút mặt mũi đi mà. Ta tốt xấu gì cũng là lãnh tụ đời trẻ tuổi, bị
người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
“Ta cũng chỉ nói vài câu thôi, ngài cũng biết ta đã tập trung nghiên cứu đạo Tù
Ngưu rồi mà. Đây không phải là đang nghiên cứu, đang thay đổi và cải tiến
sao?”
Ông lão tóc bạc đang định nói vài lời răn dăn, nhưng chợt nghĩ đến cái tên trước
mặt này đã tông chủ lựa chọn làm một trong những tông chủ dự bị, nên đành
phải ngậm miệng lại.
Cái tên này đúng là cần uy vọng, không thể làm mất mặt hắn ở trước mặt đệ tử
khác được.
Hơn nữa, Nhân Trung Thủ đúng là đã bỏ nhiều công sức vào pháp môn Tù
Ngưu.
Tù Ngưu là kẻ có tính tình ngoan dịu nhất trong ‘Long chi cửu tử’, nó không
thích giết chóc tàn nhẫn, mà lại rất giỏi âm luật.
Nó có thể bện ra âm thanh của vạn vật, cũng có thể lấy âm hủy vạn vật.
Nếu nói có thiên quy nào có lực sát thương đuổi sát Nhai Tí, vậy thì Tù Ngưu
nhất định là một trong số đó.
Hắn lắc lắc đầu, ngưng trọng nhìn về phía trước.
“Nói nhảm ít thôi, mau điều tức khôi phục chân nguyên đi. E rằng sẽ có một
cuộc ác chiến, dự tính là hai ngày hai đêm không thể nghỉ ngơi, nếu như không
may mắn, thậm chí còn không có cơ hội nghỉ ngơi.”
Bọn họ xuất phát từ năm canh giờ trước, chạy một đường từ Thiết Châu đến nơi
này, chỉ năm canh giờ mà đã đi 24.000 dặm.
Tuy rằng có pháp khí phi hành, nhưng mà bọn họ vẫn phải tiêu hao một lượng
lớn chân nguyên để điều động pháp khí, bây giờ cần phải khôi phục.
Trong mắt Nhân Trung Thủ lại hiện ra một vệt ngờ vực.
Hắn vừa điều tức vừa hỏi dò: “Thật ra ta không hiểu, vì sao Thánh hoàng đời
thứ ba không giết sạch đám kiến này luôn? Cảm giác tàn sát đám Đại La Nghĩ
tộc này còn đơn giản hơn phong ấn chúng.”
“Ngươi cho rằng Thánh hoàng đời thứ ba không muốn diệt chúng? Chính là vì
giết không chết, cho nên mới lựa chọn phong ấn.”
Ông lão tóc bạc nhướng mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Trước khi lên đường, ta đã
điều tra lai lịch của đám Đại La Nghĩ tộc này, chúng nó sinh ra ở thời đại hỗn
độn, có thể còn sớm hơn cả tiên thiên thần linh.”
“Trong truyền thuyết, chúng nó từng thôn phệ bộ rễ của ‘Tọa Hóa mẫu thụ’,
nhận được một bộ phận sinh mệnh bản nguyên của ‘Tọa Hóa mẫu thụ’, cộng
sinh với mẫu thị. Vì vậy trừ phi là chém đứt ‘Tọa Hóa mẫu thụ’, hoặc là có cấp
Thánh Giả trên thiên quy Tử Vong giết chết chung, bằng không thì hồn của
chúng sẽ không chết, sẽ quanh quẩn ở gần các loại cây cối rồi phục sinh.”
Vẻ mặt Nhân Trung Thủ trở nên nghiêm túc.
‘Tọa Hóa mẫu thụ’ là một cây đại thụ nằm ở khu vực trung ương của tứ đại thần
sơn Trung Thổ, được xưng là ‘căn nguyên của vạn mộc’, ‘căn nguyên của sinh
mệnh’, thậm chí có người còn cho rằng, nó chính là đầu nguồn của tất cả sinh
mệnh trong thiên địa.
Lại có người nói nó không có linh trí, chỉ có bản năng, lại chấp chưởng quyền
bính sinh mệnh cao nhất trong thiên địa.
‘Tọa Hóa mẫu thụ’ cực kỳ khổng lồ, nó cao ít nhất 30 vạn trượng, đâm thẳng
lên chín tầng mây, tán cây lại che đậy thổ địa tương đương với tám cái Băng
Châu.
Đó chính là vị trí tập trung thần điện của các thần linh Vĩnh Hằng.
Tín đồ của các thần xây thần điện ở trên nhánh cây ‘Tọa Hóa mẫu thụ’, cho
rằng làm như vậy thì sẽ gần với thần hơn.
Đó cũng là nơi nhân loại tụ tập đông nhất ở Trung Thổ.
Có hàng tỷ nhân tộc sinh hoạt quanh ‘Tọa Hóa mẫu thụ’. Bọn họ muốn cầu xin
sự che chở của thần linh, là tín đồ thành kính nhất của thần linh.
“Nếu là bất tử bất diệt, vậy sao chúng phải sợ Huyết Nhai Đao Quân?”
Nhân Trung Thủ vẫn nghi ngờ không thôi: “Ta nghe nói 800 năm trước, rất
nhiều Đại La Nghĩ tộc sợ hãi Huyết Nhai, tự mình chạy về ‘Vạn Quật sơn’, tự
mình phong ấn?”
Danh Sách Chương: