“Các ngươi chia ra 20 kiến đực để cuốn lấy Trần Nại Lạc kia!”
Khuôn mặt Trang quý phi lành lạnh: “Chúng ta tập trung tất cả sức mạnh, lao
thẳng lên đỉnh núi, giết sạch thuật sư của bọn họ!”
Lần này, đồng hành với chúng là nhánh binh đoàn tinh nhuệ nhất của Đại La
Nghĩ tộc.
Tận 68.000 con kiến quân bậc trung, 2000 con kiến quân bậc cao!
Vì vậy đột phá phòng tuyến là không có vấn đề.
Vấn đề ở chỗ giảm thiểu thương vong đồng thời lấy được chiến công cao nhất.
Năng lực cận chiến của thuật sư rất yếu, nhưng lại có tác dụng rất lớn trên chiến
trường, đặc biệt là nơi có địa hình như ‘Thương Khung sơn’ này, bọn họ có thể
phát huy ra lực lượng vượt xa bản thân.
Mà lúc này, Trần Nại Lạc ở bên đối diện lại bóp nát một thanh Càn Khôn phi
kiếm.
“Là Vô Cực Đao Quân?”
Một vị thái thượng trưởng lão ở phía sau hỏi dò: “Khi nào hắn mới đến cứu
viện?”
Đó chính là Càn Khôn phi kiếm của Sở Hi Thanh.
Nội tâm Trần Nại Lạc lại cực kỳ phức tạp.
Sở Hi Thanh có thể chạy đến cứu viện, Trần Nại Lạc rất cảm kích.
Nhưng lời nói bá đạo và cường thế của Sở Hi Thanh, lại làm cho Trần Nại Lạc
tức giận và bất đắc dĩ.
Cái thằng nhãi ranh này đang ép Đô Thiên thần cung tử chiến!
Trần Nại Lạc không thể tiết lộ tin tức trong thư, hắn không thể để lòng quân dao
động.
Hắn chẳng những không thể tiết lộ, mà còn phải cổ vũ sĩ khí.
“Là hắn!”
Trần Nại Lạc cắn răng: “Truyền lệnh xuống, để tất cả mọi người kiên trì nửa
canh giờ, sau nửa canh giờ nữa, Vô Cực Đao Quân sẽ đến ‘Thương Khung
sơn’.”
Ánh mắt sâu thẳm của hắn lại nhìn về phía ‘Vạn Quật sơn’.
Sở Hi Thanh không nói như vậy, vị Vô Cực Đao Quân kia sẽ ra tay, nhưng tiền
đề là Cực Đạo Kiếm Thánh – Tạ Thiên Thanh phá hủy được phong ấn trong
‘Vạn Quật sơn’.
Trần Nại Lạc chỉ có thể hi vọng vị Cực Đạo Kiếm Thánh này phá hủy ‘Vạn
Quật sơn’ nhanh một chút.
Tốt nhất là hoàn thành trong nửa canh giờ…!
Cùng lúc đó, Tạ Thiên Thanh cũng thấy hơi nghi ngờ và khó hiểu.
Sở Hi Thanh phá hủy phong ấn ‘Vạn Quật sơn’, đây rốt cuộc làm uốn làm gì?
Đám Đại La Nghĩ tộc kia là giết không chết, đưa chúng về ‘Vạn Quật sơn’, gia
cố phong ấn của Thánh hoàng đời thứ ba, đây là biện pháp tốt nhất.
Còn cả trận chiến ngày hôm nay nữa, vị truyền nhân Huyết Nhai này rốt cuộc là
có gánh nổi không?
Vị thái thượng trưởng lão kia nghe vậy thì vẻ mặt rung lên, sau đó cười khổ nói:
“Tiếp tục kiên trì nửa canh giờ, khả năng này là không cao.”
Hắn ngẩng đầu nhìn đàn kiến che kín trời, con ngươi co rút lại: “Chúng đã sử
dụng quân chủ lực, đó chắc hẳn là Cấm vệ của kiến chúa, còn cả kiến đực của
chúng nữa, bên trong có thể có ba con Gần Thần.”
“Không thủ được thì không thủ sao?”
Gương mặt tuấn mỹ của Trần Nại Lạc hiện lên vẻ kiên quyết.
Hắn giơ tay về phía trước, cầm hai thứ lên.
Đó là một cây trường thương và một ngọn nến màu máu.
Trường thương là chí bảo trấn tông của Đô Thiên thần cung ‘Đô Thiên lôi
thương’.
Đô Thiên thần cung am hiểu nhất là Lôi pháp.
Cái gọi là Đô Thiên, chính là ngũ phương ngũ thiên, cũng đại diện cho toàn bộ
vũ trụ.
Mà ‘Đô Thiên thần lôi’ của bọn họ còn được xưng là tụ tập tất cả tinh yếu của
Lôi pháp, được xưng là uy lực lớn nhất trong Lôi pháp.
Còn về phần ngọn nến kia, nó tên là ‘Nhiên Thần huyết chúc’, là chí báo mà Đô
Thiên thần cung tìm được.
Có người nói là thi thể của một dòng dõi của Chúc Quang âm hóa thành.
Đó là một vị thần linh thượng vị mạnh mẽ, thi thể của nó có năng lực cực mạnh.
Người sử dụng chỉ cần nhỏ một giọt tinh huyết lên, sau đó châm nến. là có thể
sử dụng tuổi thọ của mình làm dầu thắp, cường hóa lực lượng của người sử
dụng, thậm chí có thể sở hữu thần lực thời gian ở trình độ nhất định.
“Cung chủ!” Vị thái thượng trưởng lão kia lấy làm kinh hãi: “Ngài đây là?”
“Nên lấy ra chí quyết tử rồi!”
Trần Nại Lạc không do dự, lập tức nhỏ tinh huyết và thắp nến.
Một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt toàn thân hắn.
“Yên tâm, ta không định liều mạng đâu, nhưng tương lai của Đô Thiên thần
cung phải giao cho các ngươi rồi.”
Khi hắn nói hết lời, chân nguyên toàn thân Trần Nại Lạc chợt bùng nổ, khí cơ
đột nhiên biến hóa.
Vẻ mặt thái thượng trưởng lão hơi thả lỏng.
Hắn biết Trần Nại Lạc đã bước vào Siêu Phẩm!
Vị cung chủ này của bọn họ đã có thể vào Siêu Phẩm từ lâu, chỉ vì đám hậu bối
bọn họ vô năng, cho nên vị này mới không đột phá, mà dùng tu vị nhất phẩm để
tọa trấn Đô Thiên thần cung.
Lúc này, Trần Nại Lạc bỗng nhiên ‘A’ một tiếng, kinh ngạc nhìn về phương xa.
Hắn trông thấy một tia sáng lao đến từ phía đông, trước khi mọi người kịp phản
ứng thì đã tiếp cận đỉnh núi.
“Không cần ngăn cản, để bọn họ qua đây.”
Trần Nại Lạc mặc kệ cái ‘Phích Lịch Trụ Quang toa’ kia bay đến gần, đồng thời
cũng hiện ra vài phần kinh ngạc.
Hắn nhận ra đó là pháp khí phi hành ‘Phích Lịch Trụ Quang toa’ của Vô Tướng
thần tông, tốc độ của thứ này chỉ đứng sau Dục Nhật thần chu.
Mấu chốt là người ở trên đó… đó chính là Lý Trường Sinh, Tố Phong Đao,
Ngạo Quốc, và Yến Quy Lai mới thăng nhất phẩm trong thời gian gần đây.
Đây là bốn vị cao thủ mạnh nhất của Vô Tướng thần tông trừ phu thê Sở Hi
Thanh.
Trần Nại Lạc không ngờ Vô Tướng thần tông vẫn đến cứu viện, hơn nữa còn là
hai vị siêu nhất phẩm, và hai vị có sức chiến đấu top 10 Thiên Bảng.
Danh Sách Chương: