Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh thì lại cười tiêu sái: “Tiếp theo còn phải làm phiền mấy vị sư
huynh sư tỷ, giúp ta đưa Tố Y đến ‘Vô tận băng nguyên’.”
Vô Tướng thần tông đương nhiên không chỉ điều động mấy vị cao thủ này.
Hai người Tố Phong Đao và Lý Trường Sinh đã đến từ hôm qua.
Trưa hôm nay, mấy người Ngạo Quốc, Yến Quy Lai và Lư Thủ Dương, còn có
một đám thuật sư nhất phẩm của Thuật Sư viện cũng đến.
Đây chính là chỗ tốt khi bình định Cự linh Nghiêm Châu, Vô Tướng thần tông
đã không cần phải đặt đại đa số lực lượng tại bắc địa nữa.
Đáng nhắc tới nhất là, Ngạo Quốc mới bước vào nhất phẩm ở tháng trước, trở
thành võ tu nhất phẩm thứ ba của Vô Tướng thần tông.
Nhưng đương nhiên không thể để mấy cao thủ này ở ngoài sáng.
Sở Hi Thanh lập tức cười nói với Tông Tam Bình: “Lần này phải làm phiền
Tông sư huynh rồi! Tất cả tổn thất của Tông sư huynh, sư đệ sẽ gánh chịu hết.
Nói đến thì trận pháp trên thuyền cũng hơi cũ rồi, nếu sư huynh tin tưởng ta,
chờ xong việc thì giao chiếc thuyền này cho ta, ta sẽ để người thay cho ngươi
một bộ mới.”
“Cái này sao được?”
Tông Tam Bình nhất thời run lên.
Hắn đầu tiên là cười đáng yêu từ chối hai câu, rồi lập tức thở dài như không tình
nguyện: “Thôi! Nếu sư đệ đã kiên trì, vậy thì giao cho ngươi vậy! Hành trình
này nên đi thế nào, sư huynh đều nghe lời ngươi. Ngươi nói đi hướng đông, sư
huynh tuyệt đối không đi hướng tây, đây cũng là ý của Trưởng Lão viện.”
‘Thuyền Bình Thiên’ là hắn dùng tiền thuê của tông môn, Trưởng Lão viện hứa
hẹn, sẽ cho hắn sử dụng khi tông môn không cần dùng, nhưng Tông Tam Bình
ngoại trừ trả tiền thuê ra, còn phải chịu trách nhiệm tu sửa chiếc thuyền này.
Nhiệm vụ lâm thời này, không chỉ khiến hắn mất tiền đặt cọc vé thuyền, mà còn
phải bồi thường cho người ta, mấu chốt nhất là hắn còn thanh toán tiền thuê rồi.
Nếu như ‘thuyền Bình Thiên’ gặp tổn thất trên đường đi, mấy tháng không thể
làm việc, tổn thất quả thực là không thể đong đếm.
Tông Tam Bình biết kẻ thù lần này của bọn họ không phải là loại Địa Bảng như
Nhật Già La, mà ít nhất cũng là tồn tại top 30 Thiên Bảng. Chiếc thuyền này
chưa chắc đã chịu nổi sức phá hoại của bọn họ.
Không phải Tông Tam Bình không biết chuyện hộ tống này quan hệ đến khí vận
của tông môn, thậm chí là khí vận của cả nhân tộc, nhưng đau lòng xót tiền thì
vẫn cứ đau.
“Chư vị, đừng nói nhảm nữa.”
Diệp Tri Thu nhíu mày liễu, nghiêm túc nói: “Tình thế quanh Thương Châu rất
hiểm ác, tông chủ nói 3000 dặm quanh đây có tận 7 cường giả Siêu Phẩm, có
thể nói là kẻ địch vây quanh.”
“Kẻ muốn ngăn cản Vấn Tố Y đăng thần không chỉ là đám Cự linh phương bắc,
mà còn có rất nhiều giáo phái trong nhân tộc ta, ngay cả hai môn Xiển và Chân
cũng có thể tham dự vào. Chúng ta vẫn là nhanh chóng lên đường thì hơn.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh cũng rất nghiêm túc: “Quả thực là như vậy, làm phiền
Tông sư huynh đi lái thuyền! Chúng ta đi đến quận Lương Thành ở Cự Châu
trước!”
Tông Tam Bình nghe vậy thì hơi ngẩn ngơ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc và khó
hiểu.
Nhưng hắn là người giữ lời, liền lắc mình một cái, trở về đuôi thuyền.
Kiếm Tàng Phong thì hai tay ôm quyền, cười híp mắt nói: “Quận Lương Thành,
chính là đại quân phía bắc của Cực Đông Băng Thành đúng không? Sư đệ dũng
cảm hào hùng, Kiếm mỗ thực sự bội phục, bội phục!”
Từ quận Thiên Hải chạy đến U Châu, căn bản là không cần đi qua quận Lương
Thành, làm như vậy sẽ phải đi vòng thêm hơn 7000 dặm.
Hành vi này của Sở Hi Thanh rõ ràng là muốn uy hiếp đám dư nghiệt Trưởng
Tôn gia, trợ giúp Trưởng Tôn Nhược Lam mời chào chư quân phía bắc, đồng
thời áp chế 300 vạn binh mã của triều đình, khiến bọn họ không dám vọng
động.
Hành vi này cũng có thể gián tiếp trợ giúp dân chạy nạn của Cực Đông Băng
Thành, và cả 500 vạn đại quân chủ lực đang rút lui kia.
Sở Vân Vân có thể lấy một người một thương ngăn chặn Độc Cô Thủ và 320
vạn đại quân, Sở Hi Thanh cũng có thể.
Trên chiến trường, lực uy hiếp của vị Vô Cực Đao Quân này còn mạnh hơn Sở
Vân Vân nhiều.
Nhưng thật ra Kiếm Tàng Phong nói bội phục là có ý khác.
“Được người nhờ vả, hết lòng vì người thôi.”
Sở Hi Thanh nhìn đám người lít nha lít nhít ở bên dưới thuyền: “Hi vọng bọn họ
có thể đến U Châu an toàn.”
Hắn cũng chỉ có thể làm những thứ này cho bọn họ. Những người này có thể
bình yên vô sự đến U Châu hay không, vậy thì vẫn phải dựa vào chính bọn họ.
Mà khi hắn vừa nói dứt lời, chiếc thuyền này đã chậm vãi bay đi.
Sở Hi Thanh thu hồi tầm mắt, ánh mắt sắc bén như đao: “Không phải ta to gan,
mà là ta biết không thể tránh khỏi. Hành trình này dài đến ba ngày, dù kẻ địch
của chúng ta có phản ứng chậm đến đâu, thì cũng có đầy đủ thời gian để chuẩn
bị và tham dự chặn giết. Vì vậy có đi đường vòng, chậm hơn một hai ngày cũng
không sao cả.”
Chỉ có giết sạch tất cả những chướng ngại trên đường đi, thì bọn họ mới có thể
đưa Vấn Tố Y đến nơi cần đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK