Kiếm khí của Cửu Diệu Thần Luân kiếm cũng xuyên thủng ba lỗ trên người Cổ
Nguyên Thần.
Là kiếm ý của Mộc Kiếm Tiên tích lũy trong cơ thể, nên tốc độ, sức mạnh và
chân nguyên của Cổ Nguyên Thần đều bị ảnh hưởng rất nhiều, đã không còn
bảy phần mười lúc toàn thịnh.
Ngay cả nguyên thần và võ ý cũng không bằng trước.
Mà mỗi khi hắn đánh Cổ Nguyên Thần trọng thương, sẽ tiêu hao một phần khí
huyết của Cổ Nguyên Thần, làm cho năng lực hồi phục của Cổ Nguyên Thần
giảm xuống.
Ầm!
Đây là Cổ Nguyên Thần phản kích, hắn làm như không thấy lưỡi đao của Sở Hi
Thanh, vẫn dùng phương pháp lấy thương đổi thương, lại một quyền đánh Sở
Hi Thanh bay ra mười mấy trượng!
Nhưng thương thế của Sở Hi Thanh nhẹ hơn lần trước nhiều, chỉ là máu thịt trên
cánh tay phải bị vỡ nát.
Nhưng chỉ một cái hô hấp, Sở Hi Thanh đã khôi phục như thường.
“Chỉ là một thần linh xảo trá âm hiểm, mà cũng dám nói xằng thiên mệnh? Há
không phải buồn cười sao?”
Vì vậy, giết chết Cổ Nguyên Thần không chỉ có thể lấy lòng Táng Thiên, mà
còn có thể lấy lòng Thái Sơ Huyền Nữ. . .
Vị Ma thần tự xưng Thiên Mệnh kia, chính là đối thủ một mất một còn của Thái
Sơ Huyền Nữ.
Nhưng đúng lúc này, Sở Hi Thanh lại nhíu chặt lông mày.
Hắn lại chém một đao về phía ngực của Cổ Nguyên Thần, khi sắp chém nát
ngực của Cổ Nguyên Thần, thì lại bị một thanh trường kiếm xương trắng cực
lớn đẩy ra.
Đó là một người khổng lồ bằng xương trắng xuất hiện ở sau lưng Cổ Nguyên
Thần.
Nó không phải võ ý hóa hình, cũng không phải Pháp tướng thiên quy.
Người khổng lồ xương trắng này cao khoảng năm trượng, toàn thân đều là
xương trắng như ngọc, bên ngoài có nghiệp hỏa màu đen.
Trong cặp mắt trống rỗng kia, thì lại có nghiệp hỏa màu xanh lam đang thiêu
đốt.
Người khổng lồ xương trắng này có tận mười hai cánh tay, mỗi một cánh tay
đều cầm một loại binh khí không giống nhau như đao thương kiếm kích.
Nó không chỉ chặn đao của Sở Hi Thanh, cũng ngăn cản cả Cửu Diệu Thần
Luân kiếm.
Mười hai cánh tay này vung múa, bện ra một bức tường không gì phá nổi.
“Chỉ là một ngũ phẩm giun dế, mà cũng dám đánh chủ ý vào Cổ mỗ?”
Cổ Nguyên Thần vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, trong lời
nói còn ẩn chứa vẻ châm chọc: “Ngươi suýt nữa thì thành công rồi. Nhưng mà
đáng tiếc, Cổ mỗ chôn mấy vạn tướng sĩ dưới trướng, không phải chỉ vì lên cấp
nhị phẩm thôi đâu.”
Trong mắt hắn lộ hung quang: “Ngươi rất vinh hạnh! Ngươi là kẻ đầu tiên được
nhìn thấy ‘Thiên Mệnh nguyên thần’ của ta, cũng là tế phẩm đầu tiên chết trong
tay nó.”
Sở Hi Thanh hơi cau mày, ngưng thần chú ý người khổng lồ xương trắng kia.
Cái này gọi là ‘Thiên Mệnh nguyên thần’, quả thực là vướng tay vướng chân.
Chân là Cổ Nguyên Thần dùng khí huyết và tinh hồn của mấy vạn người, hỗn
hợp với Bạch Cốt Nguyên Thần đại pháp của hắn, ngưng luyện ra khôi lỗi.
Nếu như chỉ là một khôi lỗi bằng xương thì cũng thôi, mấu chốt là bên trong
khôi lỗi này còn có một chút lực lượng của Thiên Mệnh ma chủ.
Đây gần như tương đương với một bộ phân thân pháp thể của Thiên Mệnh ma
chủ.
Sở Hi Thanh đang suy nghĩ rất nhanh.
Hắn đang nghĩ nếu Cổ Nguyên Thần có lá bài tẩy như vậy, vì sao không sử
dụng từ sớm? Phải chờ đến khi bị trọng thương đến bản nguyên thì mới dùng?
Cái gọi là ‘Thiên Mệnh nguyên thần’ này, lẽ nào có hạn chế gì? Hoặc là có sơ
hở gì?
Sở Hi Thanh vừa dùng năng lực Động Sát của Thái Thượng Thông Thần để
quan sát, vừa sờ vào hai cành Huyết tùng ở trong tay áo.
Cùng lúc đó, hắn cũng liếc mắt nhìn vào tấm thẻ nhân vật Huyết Nhai Đao
Quân tứ phẩm hạ (bản trải nghiệm) ở trong kho chứa đồ.
Còn cả một đám thẻ cực chiêu nhất phẩm ở dưới tấm thẻ này nữa.
Sở Hi Thanh vốn không thể sử dụng những tấm thẻ cực chiêu này.
Nhưng bây giờ các loại năng lực của hắn đều được cường hóa đến tam phẩm,
thân thể cũng được Táng Thiên cường hóa, đã đủ điều kiện để sử dụng.
Sở Hi Thanh hơi do dự, không biết mình nên sử dụng lá bài tẩy nào đây?
Nhưng chỉ một lát sau, trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra một vệt kinh dị.
Hắn phát hiện những nghiệp hỏa màu đen quấn quanh người khổng lồ xương
trắng kia đang đốt cháy xương cốt của nỏ, làm cho mặt ngoài của xương cốt này
sinh ra những vết nứt nhỏ bé li ti.
Cái ‘Thiên Mệnh nguyên thần’ này đúng là có sơ hở, nó đang tự hủy hoại?
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh lại nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ ở trên ngón tay của
mình.
Sở Hi Thanh cau mày.
Đó là Huyết Nhai huyễn giới!
Huyết Nhai huyễn giới của hắn lại bị nứt ra vào lúc này.
“Đừng nhìn!” Cổ Nguyên Thần đã khôi phục chút sức lực, hắn đứng dậy rồi
cười gằn như cũ: “Thiên Mệnh nguyên thần của ta đúng là còn chưa hoàn mỹ,
sử dụng nó thì sẽ phải trả giá đắt, nhưng không phải một tên ngũ phẩm như
ngươi có thể phá giải.”
Lúc này, toàn bộ người trên quảng trường đều có thần sắc khác nhau.
Vũ Chí Thượng và Hồ Tâm Mị đều ngưng thần nhìn người khổng lồ xương
trắng, trong mắt hiện ra ý kiêng kỵ
Danh Sách Chương: