Ánh mắt Sở Hi Thanh sáng ngời.
Nói cách khác, cái Tiết Thần Bi này có hiệu quả tương tự với ‘Huyết Nguyên đồ
trụ’?
Điều này làm cho hắn khá là chờ mong, nếu như thứ này đúng như lời đồn, như
vậy hiệu quả của nó rất đáng để mong chờ.
Tuy nhiên, tình hình bây giờ hiển nhiên là không thích hợp.
Dù Thanh Long Tinh Quân nói rất hời hợt, Sở Hi Thanh lại đoán là cái xung
kích và ô nhiễm này không phải chuyện nhỏ.
Phong cách những đồ án này cực kỳ máu tanh và u ám, tràn đầy lực lượng tà dị.
Lại có vẻ vô cùng chân thật, làm người ta xem xong thì cảm giác đây mới là
chân tướng.
Sở Hi Thanh chỉ nhìn một lần, ý thức hải đã rung chuyển không ngớt, khí huyết
quay cuồng, huyết mạch rung động không yên.
Đó là nhận thức của bản thân với thế giới bị xung kích, từ đó dẫn đến linh hồn
rung động.
Đổi thành người có tâm trí không kiên định, có thể sẽ trực tiếp phát rồ.
Vì vậy hắn cũng không dám dùng bừa.
Ngoài ra ở đây còn có Thái Tuế và kẻ địch nữa.
Sở Hi Thanh nhíu mày, ép mình rời mắt khỏi bia đá: “Như vậy Tiết Thần Bi và
Thần Tiêu Bi này, vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Thanh Long Tinh Quân lắc đầu.
Sở Hi Thanh không khỏi cười tự giễu.
Thanh Long Tinh Quân nằm trong trạng thái phong ấn 1200 vạn năm, không
cảm ứng được bên ngoài.
Mà Vô Thiên Hắc Ngục này chỉ có lịch sử 600 vạn năm thôi.
Thử hỏi Thanh Long Tinh Quân có thể biết sao?
Vẻ mặt Lục Loạn Ly lại nghi ngờ không thôi: “Hai tòa bia đá này được chế tạo
từ xương cốt của Bàn Cổ?”
Bàn Cổ là thần sáng thế, cũng là tổ của chúng thần.
Thế gian này có người dám khinh nhờn hài cốt của hắn?
“Hài cốt của Bàn Cổ đã mất tích sau khi khai thiên, hẳn là bị đám tiên thiên cự
thần mạnh mẽ nhất kia chia cắt. Vì vậy trong những năm tháng tiếp theo, luôn
có những đồ vật được chế tạo từ xương cốt của Bàn Cổ hiện thế.”
Thanh Long Tinh Quân bất đắc dĩ nói: “Khi đó hậu duệ Bàn Cổ còn chưa đủ
mạnh, mạch Ứng Long ta một cây làm chẳng nên non, chỉ có thể trơ mắt nhìn
bọn họ khinh nhờn thần. Vì vậy, trước thời đại thiên đế đời thứ chín, hậu duệ
Bàn Cổ từng thân như một nhà.”
“Bọn họ đồng tâm hiệp lực đối kháng với chúng thần, cùng nhau thảo phạt tứ
phương trong mấy trăm vạn năm, quét sạch tàn dư của thời đại Hỗn Độn. Vì lẽ
đó, khi đó tất cả thần linh trong thiên địa đều coi hậu duệ Bàn Cổ là một thể.”
Thanh Long Tinh Quân nói đến đây lại vẫy vẫy đuôi rồng: “Hai tòa bia đá này
có chất liệu tương tự với ‘Thần Khế thiên bi’ của ngươi. Hoặc là trực tiếp dùng
hài cốt của Bàn Cổ, hoặc là rót bột phấn xương cốt của Bàn Cổ vào đó.”
“Bàn Cổ là người siêu thoát duy nhất trong thế gian này, chứng kiến qua Bỉ
Ngạn. Thần khí được chế tạo từ hài cốt của hắn là sự vật mạnh nhất thế gian, là
tồn tại vĩnh hằng bất diệt chân chính, có thể lưu giữ đến khi thế giới diệt vong.”
“Ngươi có thể mang chúng đi, có thể nghĩ một số biện pháp để tước một ít đầu
thừa đuôi thẹo từ trên Tiết Thần Bi xuống, hòa vào trong ‘Thần Khế thiên bi’
của ngươi, gia tăng lực lượng của cái thần khí này.”
Sở Hi Thanh cũng có ý đó.
Nhưng bây giờ hắn còn chưa xác định, hai tòa bia đá này có phải vật vô chủ hay
không?
Sở Hi Thanh lại đưa mắt nhìn về phía tòa nhà đá ở bên cạnh.
Căn nhà đá này nhỏ hơn hai tòa bia đá kia nhiều, chỉ cao mười trượng, rộng
khoảng 20 trượng.
Hai cánh cửa lớn được chế tạo từ loại đá đỏ nào đó, chỉ khép hờ nhưng đủ để
ngăn cản người ta dòm ngó vào trong, cũng ngăn cách linh thức của Sở Hi
Thanh.
Để người ta kinh ngạc chính là, hai cánh cửa này rõ ràng là không đóng lại,
nhưng uế khí ở quanh đây lại không thể xâm nhập vào trong.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm, vẫn dạo bước đến trước nhà đá.
Khi hắn tụ lực vào mắt, muốn nhìn xuyên qua khe hở để nhòm ngó vào trong,
thì lại nghe thấy một giọng nói truyền ra: “Không ngờ hôm nay lại có khách quý
đến nơi tồi tàn này, ngoại trừ Nhân hoàng dưới phàm giới, còn có một Thanh
Long Tinh Quân. Mời vào đi, không cần khách khí.”
Con ngươi Sở Hi Thanh nhất thời co lại.
Lại có sinh vật sống trong nơi sâu xa nhất của Vô Thiên Hắc Ngục?
Một người một rồng ở phía sau cũng rùng mình, bọn họ nhìn nhau một cái, đều
nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
Thanh Long Tinh Quân tiến lên trước, bay đến bên cạnh Sở Hi Thanh.
Hắn bây giờ chỉ là một hóa thể, dùng để dò đường thì không thể thích hợp hơn.
Nếu như có gì bất ngờ, chết thì cũng chết, không có gì đáng tiếc.
Hắn thu nhỏ long khu của mình còn năm trượng, sau đó thò long trảo đẩy cửa
đá, làm cho cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt bọn họ.
Căn nhà đá này cực kỳ trống trải, không có bất kỳ đồ trang trí nào.
Chỉ có một nữ tử cao bảy thước đang ngồi bên trong.
Nhìn dáng vẻ thì như là một nữ tử nhân tộc, hơn nữa tuổi tác còn khá lớn, có thể
gọi là một bà lão.
Nhưng nếu nhìn kỹ, thì bọn họ lại không nhìn thấy rõ thân hình và dung mạo
của nàng.
Ngoài ra, hai bên còn có hai tòa bia đá sừng sững.
Danh Sách Chương: