Mãi đến tận nửa cái hô hấp sau, Tư Hoàng Tuyền mới mở mắt ra: “Ta không
ngờ đến giờ mà Hi Thanh ngươi vẫn còn dáng vẻ như đã tính trước này, là có
lòng tin toàn thân trở ra?”
Miệng mũi của Sở Hi Thanh cũng tràn máu tươi.
Thần Ý Xúc Tử Đao không phải vạn năng, nơi này cũng không có địch ý vô
cùng vô tận như dưới ‘Tạo Hóa thần thụ’. Mà mấy vị thần linh trước mặt bọn họ
đã bắt đầu nghiêm túc.
Thời điểm này mà hắn còn muốn chia lực để bảo vệ tỷ đệ Tư Vô Thiên và Lục
Loạn Ly.
Vì vậy nên chỉ mới nửa cái hô hấp, Lục Loạn Ly cũng đã không chịu được nữa.
Hắn nhìn trông vẫn như thường, nhưng bên trong đang tan vỡ, tất cả đều dựa
vào Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và huyết mạch Thần Dương để duy trì.
“Ta nói rồi, ta có nắm chắc thì mới sẽ đi ra vực ngoại.”
Ý cười trên môi Sở Hi Thanh càng ngày càng đậm, ánh mắt vẫn lạc quan như
trước: “Tiếp theo cho ngươi một cái ngạc nhiên đi, đây là một thức đao pháp
độc nhất vô nhị do ta sáng tạo, là ‘cực chiêu Tru Thần’ chân chính!”
Bộ ‘ngôi sao La Hầu’ của hắn vẫn luôn không ra tay, lúc này đã súc thế tụ lực
xong, có thể xuất đao bất cứ lúc nào.
Chiêu này cần súc thế hơi lâu, phải sử dụng tận năm cái hô hấp, đây là khuyết
điểm rất lớn.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn có tự tin rất lớn với thức ‘cực chiêu Tru Thần; này.
Đây là thức thứ mười của Thần Ý Xúc Tử Đao, cũng là thức thứ ba hắn sáng tạo
ra sau khi đi hết con đường Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai Đao Quân.
Đúng lúc này, vẻ mặt của Sở Hi Thanh lại hơi động, liền đưa mắt nhìn về phía
trước.
Phía trước cung điện, không biết đã có thêm một người xuất hiện trên quảng
trường rộng rãi kia từ bao giờ.
Hắn mặc trường bào màu trắng, diện mạo tuấn tú, cao gày, khí thế cao quý lại
lạnh lẽo sắc bén.
Người này cho Sở Hi Thanh một loại cảm giác giống như kiếm, lại giống như
một vực sâu không thấy đáy.
Đối phương đang nhẹ nhàng nhìn hằn, trong mắt chứa vẻ quan sát và tò mò.
Hắn không có địch ý, chỉ có quan sát và tò mò.
Nhưng mà chỉ là một ánh mắt quan sát, lại làm cho Sở Hi Thanh sởn cả tóc gáy,
không tự chủ được mà muốn rút đao chém về phía người này.
Tư Hoàng Tuyền lại không nhận ra vẻ khác thường của hắn, ánh mắt nàng có
hơi nghi ngờ và khó hiểu.
Cực chiêu Tru Thần chân chính? Đây là ý gì?
Chẳng lực cực chiêu Tru Thần còn có thật giả?
Nàng lập tức lắc lắc đầu: “Vậy ta rất chờ mong, nhưng Hi Thanh, nếu ngươi
thật sự có lòng tin, vậy thì không ngại chờ một chút.”
Tư Hoàng Tuyền bỗng nhiên đưa tay về phía sau, thế mà lại mạnh mẽ kéo đôi
cánh âm mạch xuống, sau đó lại ném ra ngoài.
Con ngươi của Tư Hoàng Tuyền như có u hỏa rực cháy: “Nếu bọn họ muốn nó,
vậy ta cứ cho bọn họ trước đi!”
Khi Tư Hoàng Tuyền ném đôi cánh âm mạch ra ngoài, tất cả các thần trong và
ngoài điện đều vì thế mà choáng váng.
Ngay cả Lục Loạn Ly đang nỗ lực áp chế Xà Cốt Bà thay Tư Vô Thiên cũng
không tự chủ được mà híp mắt lại.
“Thôn Tà!”
Hắc Thủy chúa tể ở phía xa xa lại cười khẽ một tiếng.
Hắn lập tức bỏ qua Tư Hoàng Tuyền, điều động thi khôi Thôn Tà trực tiếp lao
về phía đôi cánh âm mạch kia.
Bản thân Hắc Thủy chúa tể thì lại lạnh lùng nhìn mấy đối thủ ở đây.
Tại chung quanh tòa ‘cung đài’ này, thực lực của thi khôi Thôn Tà sẽ được đẩy
lên đến cực hạn.
Chỉ nói đến sức chiến đấu, vậy trừ phi bản thể của mấy người này đến đây, bằng
không thì không ai là đối thủ của hắn.
Hắn thắng chắc rồi!
Còn thần khí ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ trong tay Tư Hoàng Tuyền nữa, Hắc
Thủy chúa tể cũng nhất định phải lấy được.
Nhưng thứ này không quá quan trọng, chờ hắn lấy được lực lượng của Thiên
Nại Lạc, thần lực và thần khu bước vào cảnh giới đế quân, rồi quay đầu lấy món
thần khí đó cũng không muộn.
Khóe môi U Đô chúa tể cũng hơi vểnh lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi cánh màu đỏ ổi giao hòa với màu xanh lá trên
không trung, màu sắc xinh đẹp kia khiến người ta nhìn mà than thở.
Làm cho hắn khát vọng và tham lam chính là sức mạnh và thiên quy ẩn chứa
bên trong đôi cánh này.
“Thực sự là quá đẹp!”
Ầm!
Khi U Đô chúa tể vừa dứt lời, một cây đại thụ màu đen chợt lao lên khỏi mặt
đất ở bên ngoài ‘cung đài’, cũng chỉ chớp mắt đã cao đến 7500 trượng.
Cây đại thụ này khá giống với dương liễu, toàn thân lại có tử khí quấn quanh.
Khi tán cây mở ra, nó che đậy hơn 300 dặm, che kín đất trời, hầu như bao phủ
toàn bộ tòa ‘cung đài’ này.
Vô số cành cây vung vẩy như roi, phát ra những tiếng sấm rền, lại đánh bay thi
khôi Thôn Tà, tách hắn ra khỏi đôi cánh âm mạch kia.
“Huyền Liễu đại thần!” Hắc Thủy chúa tể Thần Đô Minh chợt biến sắc mặt:
“Thần Thanh Huyền, ngươi lại dám!”
Sắc mặt Nam Cực Tinh Quân cũng biến đổi, nhìn vào U Đô chúa tể với ánh mắt
âm trầm và ngưng trọng: “Thi khôi? Rất tốt, xem ra U Đô ngươi đã quyết tâm
ruồng bỏ mạch Mộc Thần chúng ta.”
Huyền Liễu đại thần là dòng dõi của Mộc Thần – Linh Uy, là một trong những
thần linh Vĩnh Hằng sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên.
Hắn có địa vị cực kỳ cao quý trong thần linh hệ Mộc, ở ngàn vạn năm trước chỉ
đứng sau Linh Uy.
Bởi vì vị này đã mở một con đường mới cho các thần hệ Mộc… đưa thân thể và
thần phách dung hợp vào các loại thần thụ gần chết, kích phát sinh mệnh của
chúng, từ đó thu hoạch tuổi thọ lâu đời hơn, sức mạnh lớn hơn.
Nhưng vị thần linh vô cùng mạnh mẽ của hệ Mộc này lại ngã xuống trong trận
đại chiến nhân thần khi xưa.
U Đô chúa tể lại dám luyện chế thi thể của Huyền Liễu đại thần thành thi khôi,
đây không thể nghi ngờ là chạm vào cấm kỵ của các thần hệ Mộc.
Danh Sách Chương: