Bản thân Sở Hi Thanh cũng rất vui mừng, tuy rằng những chiến lợi phẩm này
còn phải chia sẻ cho tám trăm tướng sĩ của Tuyển Phong Đường. Thiết Cuồng
Nhân và Giả Đại Lực cũng sẽ lấy một phần từ trong số này.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh dự tính mình cũng có thể được chia khoảng 15.000
lượng là ít nhất.
Phần bí dược tầng năm Dưỡng Nguyên Công thứ hai đã có chỗ dựa rồi. . .
Ngay khi Sở Hi Thanh đánh giá đám vàng bạc này, Chu Lương Thần đã đi đến
bên cạnh: “Bên kia có chút chuyện, muội muội ngươi gọi ngươi qua xem một
chút!”
Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, lúc này đi theo Chu Lương Thần về phía kho
hàng ở phía đông.
Sở Hi Thanh phát hiện nơi này thình lình có mười cái hố to. Hố sâu chín trượng,
bốn vách tường bên trong đều là đá tảng, phía trên là song sắt cực lớn.
Làm người ta giật mình chính là, những song sắt và dây xích này phải to bằng
cẳng chân người lớn. Dù là võ tu thất phẩm hạ thì cũng khó có thể bẻ gãy.
Bên trong hố to thì lại phân biệt giam giữ hơn một trăm nam nữ, tổng số tiếp
cận hai ngàn người.
Đã có huynh đệ của Tuyển Phong Đường mở song sắt, thả những người này ra
ngoài.
Trên thân mấy người này đều dơ bẩn ô uế, tanh tưởi nức mũi, thân thể bọn họ
cũng rất suy yếu.
Huynh đệ Tuyển Phong Đường cũng phải che mũi, cố nén cơn buồn nôn, dùng
sọt để đưa bọn họ từ trong hầm ra ngoài.
“Chuyện gì thế?”
Sở Hi Thanh đi đến bên cạnh Sở Vân Vân.
Hắn phát hiện sắc mặt của cô bé này đã âm trầm như nước.
Hai tay của nàng nắm chặt, trong mắt hiện lên một vệt đỏ thẫm.
Sở Hi Thanh nhìn theo ánh mắt của nàng, sau đó hơi cau mày, đi về phía một
người trong số đó.
Đó là một địa hán ngang tàng, râu tóc của hắn không được quản lý, rất dơ bẩn
lại rối tung, bao trùm toàn bộ khuôn mặt hắn. Toàn thân cũng bẩn thỉu không
chịu nổi, quần áo lam lũ.
Không chỉ hai tay hai chân bị xiềng xích gông cùm, mà xương tỳ bà cũng bị
một chiếc đinh lớn xuyên qua, khắp toàn thân phải có hai mươi chiếc Trấn
Nguyên Đinh.
Lúc này, hắn đang dùng một đôi con ngươi đen nhanh đế nhìn Sở Vân Vân,
trong mắt tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ, lại tựa như không thể tin nổi.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh yên lặng, nhìn vào bộ ngực của hắn.
Vạt áo của người này mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy hình xăm như sói đen ở
trước ngực của hắn.
Chu Lương Thần đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, nhìn qua bên kia một chút, sau
đó kinh ngạc nói: “Đây hình như là đồ đằng Bí Chiêu độc nhất của Thần Sách
Đô, thân quân của Bá Võ Vương thì phải? Là đồ đằng do Bá Võ Vương chém
giết tộc chủ tộc Hắc Lang ở phương bắc, cao thủ siêu nhất phẩm Hoàng Cực
Liệt, sau đó dùng máu của hắn để chế tạo đồ đằng này.”
“Chí có người chém giết trên trăm tên địch mới được ban tặng đồ đằng này. Có
người nói đồ đằng Bí Chiêu này rất mạnh mẽ, có thể phối hợp với cực chiêu mà
Bá Võ Vương sáng tạo ra, có thể dễ dàng giết chết kẻ địch có tu vị vượt qua bản
thân mình một cấp.”
Sở Hi Thanh cũng từng nhìn thấy cái đồ đằng này.
Một kỳ Luận Võ Thần Cơ năm ngoái, có một bài văn chương bình xét đồ đằng
Bí Chiêu đứng đầu thiên hạ, đồ đằng này cũng xuất hiện trong bài văn chương
đó.
Hắn liếc mắt nhìn đám nam nữ được cứu lên ở chung quanh.
Phát hiện ra có hơn trăm người bị đóng đinh vào xương tỳ bà giống như vị đại
hán râu quai nón này.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đóng Trấn Nguyên Đinh vào toàn thân như vị đại
hán này.
Sở Hi Thanh bỗng nhiên xuất đao, chặt đứt xiềng xích ở trên người người này,
lại gỡ bỏ đinh trên người đối phương xuống: “Ngươi là người của Thần Sách
Đô? Xin hỏi danh tính của các hạ?”
Đại hán râu quai nón cuối cùng cũng chuyển ánh mắt ra khỏi người Sở Vân
Vân, nhìn nhau với Sở Hi Thanh.
“Trí Quả giáo úy Lý Thần Sơn của Thần Sách Đô!”
Đại hán râu quai nón nửa nằm trên đất, hắn híp mắt, chắp tay với Sở Hi Thanh:
“Lý mỗ thay đồng bào của ta cảm tạ ơn cứu giúp của các hạ, chúng ta sẽ suốt
đời không quên ơn này.”
Trí Quả giáo úy là chức quan thất phẩm thượng.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, Trí Quả giáo úy của Thần Sách Đô, cơ bản đều có
tu vị lục phẩm hạ.
Nhưng với linh cơ và chân nguyên đang tràn ra của người này, cùng lắm thì là
thất phẩm thượng.
Tuy nhiên, Thần Sách Đô dưới trướng Tần Mộc Ca chỉ coi trọng quân công và
sức chiến đấu, người này có thể đảm nhiệm Trí Quả giáo úy ở Thần Sách Đô,
tất phải có lý do.
Mày kiếm của Sở Hi Thanh hơi nhếch lên, cười hỏi dò: “Nghe nói Thần Sách
Đô các ngươi dính dáng đến mưu phản, toàn quân đều bị An Bắc đại tướng
quân tru diệt?”
Ánh mắt Sở Vân Vân hơi động.
Sở Hi Thanh hỏi câu này, chính là câu mà nàng đang muốn hỏi nhất.
Đại hán râu quai nón lại chửi ầm lên, vẻ mặt uất hận: “Mưu phản cái rắm Chúng
ta nghi ngờ Bá Võ Vương bị tên hoàng đế chó má kia mưu hại. Cũng k phục lão
già Tần Thắng kia, hắn là cái thá gì? Nhưng mà tên này cũng thật là độc ác, sau
khi tiếp nhận An Viễn đạo tướng quân không lâu, liền điều chúng ta tấn công
Thiên Mục quốc ở biển bắc, sau đó hắn triệu tập binh mã để đâm sau lưng
chúng ta.”
Danh Sách Chương: