Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có biết một hai!” Lục Loạn Ly hơi gật đầu: “Thần Xích Hỏa nói uế khí bắt
nguồn từ thời đại thiên đế đời thứ ba, khi đó thần linh Vĩnh Hằng trong thiên địa
càng ngày càng nhiều, lúc nhiều nhất phải lên đến trăm vạn, khi đó uế khí bắt
đầu sinh sôi trong thiên địa.”
“Sau đó, mấy vị thiên đế nhân tộc cho rằng chúng thần lấy quá nhiều của thiên
địa, liền mượn Thần Khế thiên bi của thiên đế đời đầu, và lực lượng của hai
sách Giới Luật, để lên kế hoạch trục xuất chúng thần ra ngoài phàm giới, để bọn
họ không thể rút bản nguyên của thiên địa một cách không tiết chế nữa.”
Thần Xích Hỏa là tiên thiên thần linh sinh ra ở thời đại hỗn độn, đã sống hơn
hai ngàn vạn năm. Tính tình lắm mồm thích hóng hớt, Vô Tướng thần tông đã
biết được rất nhiều bí ẩn từ miệng hắn.
“Các điển tịch của Vô Tướng thần tông chúng ta cũng xác minh lời nói của
hắn.”
Giọng nói của Lục Loạn Ly thản nhiên: “Sau khi thiên đế đời thứ chín thành
công, chúng thần tức giận không thôi, đầu tiên là liên thủ ám hại ba vị thiên đế
và Tử Vi, Câu Trần của nhân tộc chúng ta. Sau đó lại khởi xướng thần chiến,
dùng cái giá mấy chục vạn thần linh Vĩnh Hằng thương vọng nặng nề để đánh
bại các thần của nhân tộc.”
“Nhưng do Long Hi và Đế Oa, bọn họ không dám cá chết lưới rách, ngọc đá
cùng nát. Cho nên đã liên hợp với rất nhiều người để nguyền rủa và phong ấn
lực lượng huyết mạch của chúng ta.”
“Buồn cười chính là, sau khi Dương Thần – Thái Hạo kế nhiệm thiên đế đời thứ
10, chỉ vẻn vẹn một triệu năm, liền bắt đầu ra sức giữ gìn và củng cố chín tầng
mây của thiên đế đời thứ chín, không cho phép thần linh hạ phàm, dùng tất cả
khả năng để hạn chế bọn họ rút nguyên lực từ bản nguyên của thiên địa.”
“Sau khi Dương Thần – Thái Hạo ngã xuống, những đế quân và chúa tể ở vực
ngoại cũng hợp lực duy trì cấm chế. Bọn họ luôn rất khoan dung với hậu duệ
của mình, nhưng lại nghiêm cấm các thần linh khác rút lực lượng từ trong bản
nguyên của thiên địa.”
Lục Loạn Ly nói đến đây, vẻ trào phúng đã lộ rõ trên mặt.
“Sinh linh trong thiên địa đều là như vậy, bọn họ hi vọng người khác tuân thủ
quy củ, nhưng nếu quy củ này ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, thì bọn họ lại
không thể chấp nhận.”
Sở Hi Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Lão Mẫu nói trăm năm nay, uế khí này
không ngừng sinh sôi và lớn mạnh ở phàm giới, hơn nữa chúng còn khuếch tán
rất nhanh ở vực ngoại, số lượng càng ngày vàng nhiều.”
“Những ‘Tinh chủ’ kia thì không sao, tuy rằng các ngôi sao của bọn họ đều bị
uế khí ô nhiễm, nhưng mà không nghiêm trọng, vẫn có thể cung cấp nguyên lực
cho bọn họ. Tuy nhiên, đám Bán Thần và ‘thần hoang dã’ kia thì sắp bị ép đến
điên rồi.”
“Bọn họ rút nguyên lực của thiên địa, giống như phàm nhân hút thuốc phiện
vậy, một khi không được tiếp xúc một thời gian dài, sẽ khiến bọn họ cực kỳ đau
đớn, thậm chí bọn họ còn có một danh từ đặc thù là ‘Nghiện Nguyên’.”
“Đám đế quân và chúa tể kia cũng bị ép phải thả lỏng hạn chế với chúng thần.
Vì vậy thời gian gần đây, cấm chế giữa phàm giới và vực ngoại càng ngày càng
lỏng lẻo.”
Lục Loạn Ly nghe vậy thì sững sờ, cuối cùng lại thản nhiên nói: “Dù sao cũng
đã hơn một ngàn vạn năm, hơn nữa thiên đế đời thứ chín cũng không loại bỏ uế
khí. Có điều, đám ‘thần hoang dã’ kia mới là phiền phức nhất, ở vực ngoại phải
có mấy vạn ‘thần hoang dã’ rồi chứ?”
“Số lượng Bán Thần hơi ít, nhưng 10 vạn thì vẫn có. Tuy rằng không giống như
1200 vạn năm trước, nhưng mà bọn họ mà phát điên lên thì cũng có thể tiêu diệt
bất cứ một thế lực nào ở vực ngoại. Cũng không biết đám thần linh kia sẽ dùng
cách gì để vượt qua một kiếp này.”
“Có một cách.” Sở Hi Thanh nhìn Lục Loạn Ly: “Huyết thực! Có thể lấy
nguyên lực từ một lượng lớn máu thịt thay cho bổn nguyên thế giới, những Ma
thần kia chính là làm như vậy. Loạn Ly, ngươi cảm thấy trong thiên địa này, có
nơi nào có thể cung cấp huyết thực cho bảy vạn ‘thần hoang dã’?”
Con ngươi Lục Loạn Ly co rút lại, đôi tay ngọc đã nắm chặt: “Thần Châu?
Nhưng mà phương pháp này chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, hơn nữa hậu hoạn
vô cùng. Khí huyết và tinh hồn của sinh linh đều là đồ hậu thiên, không thể thay
thế nguyên lực chân chính.”
Vì vậy nên huyết tế vẫn luôn lấy trẻ nhỏ làm đầu, đặc biệt là những đứa bé vẫn
còn trong bụng mẹ, có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.
“Có thể giải quyết nhất thời là được, trong mắt đám Tổ thần như Thái Hạo và
Bạch Chúc, có thể ổn định đám ‘thần hoang dã’ kia mấy ngàn năm là được.”
Sở Hi Thanh thở dài một hơi: “Lão Mẫu nói nàng không có chứng cứ, nhưng
mà chúng ta không thể không đề phòng. Nàng cho rằng hạo kiếp sắp đến, mặc
kệ là nhân tộc ta, hay là yêu tộc, nếu như không thể vươn mình trong lần này,
thì chúng ta đều không có tương lai nữa.”
Lục Loạn Ly không khỏi yên lặng, nàng nhìn trời mây phương xa, yên lặng một
lúc lâu.
Sở Hi Thanh lại bị động tĩnh của tiểu Tóc Húi Cua làm bừng tỉnh.
Tên nhóc này quét mắt nhìn chung quanh một lúc, sau đó liền đưa mắt nhìn vào
Bạch Tiểu Chiêu, chiến ý sục sôi, thân thể hơi rạp xuống, nóng lòng muốn thử.
Bạch Tiểu Chiêu cũng thu hồi vẻ đau buồn, nàng đứng trên đỉnh đầu Sở Hi
Thanh, lạnh lùng nhìn tiểu Tóc Húi Cua. Cặp cánh giống như sừng ở sau lưng
lại tỏa ra lôi đình và cuồng phong, hình thành hai cánh phong lôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK