Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tận 100 cái hô hấp sau, tất cả mọi người mới xác định ý niệm của Sở Hi Thanh
đã rời đi.
Nhưng những tướng sĩ dưới trướng Trưởng Tôn gia vẫn không dám nhúc nhích,
chỉ đứng đờ tại chỗ.
Lúc này cũng không có ai quản lý bọn họ.
Bởi vì đám tướng tá kia đã chạy từ lâu rồi.
Sau đó, mấy chục vạn tướng sĩ Băng Thành lao ra khỏi quân doanh.
Bọn họ đều rất hưng phấn, sĩ khí như hồng, tiếng rống như lôi.
“Tất cả thả binh khí xuống!”
“Chủ soái có lệnh, thả vũ khí không giết, tất cả đưa hai tay lên đầu!”
“Ngồi xổm xuống! Ngồi xổm xuống! Chúng ta đều là người của Băng Thành, sẽ
không làm khó các ngươi!”
Mà khi cuộc chiến núi Thiên Lương kết thúc, Sở Hi Thanh cũng đã thu hồi ý
niệm của mình từ Huy Châu về.
Hắn không thu hoạch được nhiều ở bên đó.
Thời gian quá lâu, phải mất hai khắc thời gian Sở Hi Thanh mới quan tâm đến
bên đó.
Thứ hai là Độc Cô Thủ chỉ huy đại quân rất trật tự, tốc độ phản ứng rất nhanh.
Khi ý niệm Sở Hi Thanh hàng lâm nơi đó, mấy trăm vạn đại quân Huy Châu đã
tản gần hết.
Thời điểm này, hắn thậm chí còn không thể hấp thu quá nhiều địch ý và sát
niệm nơi đây, khiến uy lực Thần Ý Xúc Tử Đao giảm mạnh.
Sở Hi Thanh chém vài đao, lại phát hiện không thu hoạch được nhiều, nên cũng
lười làm tiếp.
Khi ý niệm của hắn trở về, liền thấy bảy thanh kiếm kia đã rơi vào tay Sở Vân
Vân.
Những thanh kiếm này đang kêu ong ong, còn nỗ lực trốn đi, nhưng lại bị Sở
Vân Vân trấn áp.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, liền thu hồi ánh mắt phẫn nộ.
Đây là đồ của Thần Thất Sát, Sở Hi Thanh không có Thần Kính Thiên Đao tăng
cường, vốn là không trấn áp được.
Huống hồ, hắn vốn là muốn tặng mấy thanh kiếm này cho thê tử.
Sở Hi Thanh luôn muốn chế tạo một thanh binh khí cho Sở Vân Vân.
Hoàng tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần Mộc Ca, ngoại trừ am hiểu thương
pháp thì còn có sở trường dùng đao.
Nhưng đến giờ Sở Vân Vân vẫn chưa có một thanh đao hợp tay.
Chủ yếu là vì tu luyện quá nhiều võ đạo, bao la vạn trượng, mấy chục loại thiên
quy, tài liệu bình thường là không chịu nổi.
Nếu giao bảy thanh kiếm này cho Thiên Khí viện, Sở Vân Vân có thể kiếm
được một thanh thần binh lý tưởng.
Sau đó, thần sắc Sở Hi Thanh nghiêm túc, khom người với long ảnh 400 trượng
kia.
“Vãn bối đa tạ công chúa điện hạ cứu viện!”
Long ảnh hư ảo này chính là Cơ Dương.
Lúc trước, Phong Tam phụng mệnh hắn đi liên lạc với Thời Tri Mệnh và Cơ
Dương.
Thật ra thì không có bộ hóa thể này của Cơ Dương, thì bọn họ vẫn có niềm tin
chiến thắng.
Đơn giản là mượn La Hán Tông và ‘Tam Đế thần nhãn’ để từ từ chơi chết bọn
họ thôi.
Nhưng phần thắng sẽ nhỏ hơn nhiều, lại tốn thời gian hơn, cũng chưa chắc đã
có thể giết chết cả hai vị thần linh này.
Từ trước đến nay, Sở Hi Thanh vẫn luôn có một thói quen là đánh giá đối thủ
cao nhất có thể, không sợ lấy sức mạnh lớn nhất để đả kích đối thủ, dùng tất cả
lực lượng có thể dùng.
Đây cũng chính là trí tuệ của tổ tiên, có thể coi thường kẻ địch trên chiến lược,
nhưng nhất định phải coi trọng kẻ địch trên chiến thuật.
Long ảnh hư ảo 400 trượng kia lại không thể nói chuyện.
Nàng chỉ nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt vui mừng, rồi gật gật đầu. Sau đó dùng
chân trước chỉ về phía bắc, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Sở Hi Thanh hiểu ý của nàng.
Đối với chuyện giúp hắn chém giết thần linh, Cơ Dương rất vui mừng, cũng rất
vui vẻ khi được tham dự.
Nhưng nàng cũng nhắc nhở Sở Hi Thanh, nhất định phải chú ý đến Bất Chu
sơn, chú ý đến Vọng Thiên Hống, phải cố gắng giúp nàng thu hồi độc châu.
Sở Hi Thanh hơi khom người: “Sở mỗ đã hiểu, ta nhất định sẽ dốc hết sức!”
Long ảnh 400 trượng lại gật đầu lần nữa, sau đó bóng người của nàng biến mất
trong tầng mây.
Tiếp đó, Sở Hi Thanh lại chắp tay với Thời Tri Mệnh: “Thời huynh cao thượng,
Sở mỗ đa tạ!”
Thật ra thì đây là một cuộc giao dịch, không có gì phải cảm ơn, nhưng lễ nhiều
thì không trách.
“Ngươi hư tình giả ý như vậy, không cám ơn cũng được!”
Thời Tri Mệnh lại nhìn về phía Sở Vân Vân: “Không biết tổng soái đại nhân có
thể giao Chu Thiên Thần Luân trong tay ngươi cho ta không? Thứ này có thể
giúp ta một chút.”
Chu Thiên Thần Luân chính là thần bảo trong tay Chuyển Luân Tinh Quân.
Chuyển Luân Tinh Quân bị Sở Vân Vân một thương đâm chết, thứ này cũng rơi
vào tay nàng.
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn chuyển luân đang trôi nổi bên cạnh: “Thứ này nằm
trong tay Chuyển Luân Tinh Quân, quả thực là phí của trời, nhưng rơi vào tay
ngươi thì lại khác, đâu chỉ là một chút? Nhưng vì sao ta phải đưa cho ngươi?”
Thời Tri Mệnh rất thích tính cách thẳng thắn của Sở Vân Vân, nghe thấy thế
cũng không phản cảm.
Hắn chắp tay sau lưng: “Thứ này không giống Nghịch Thần Kỳ trong tay ngươi,
cũng khác với Tiên Thiên chí bảo như Thái Sơ Băng Luân. Đây là đồ của Cự
thần, dựa vào sức mạnh huyết thống để sử dụng. Các ngươi có thể sử dụng,
nhưng không thể phát huy toàn bộ uy năng của nó, giá trị chỉ có hạn. Thứ này
cũng không tinh khiết như bảy thanh kiếm kia, khó có thể tinh luyện và phân
giải.”
Thời Tri Mệnh nói đến đây thì hơi suy ngẫm, sau đó thản nhiên nói: “Sở Hi
Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết và Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân,
trong huyết mạch có lực lượng thời gian cực kỳ mạnh mẽ. Chờ lực lượng của ta
khôi phục, ta có thể cho hắn một vị cách Chân Linh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK